Ôm Một Cái - Khương Khả Thị

Chương 12: Tuần trăng mật (6)




Editor: Kẹo Mặn Chát

Điều kiện của phòng đơn trong nhà khách chắc chắn không tốt bằng căn phòng ở Xuân Hiểu Uyển mà Vương Quốc Minh đã bỏ tiền sửa sang. Khi Tề Mãn Mễ đi tắm, nước thì lúc có lúc không, hoặc là toàn nước lạnh. Tề Mãn Mễ phát hiện mình đã trở nên quá yếu ớt, bởi vì sau hai lần tắm nước lạnh, cậu đã bị cảm nặng.

Khi đó, thời tiết cũng bắt đầu dần hạ nhiệt. Tề Mãn Mễ không có được một cái áo khoác tử tế, hàng ngày cậu vẫn mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay mà Vương Ngân Khâu mua cho mình. Cậu đếm số tiền mình đã tiết kiệm được, dự định tiết kiệm đủ năm trăm tệ thì sẽ đi thăm thú các thành phố khác. Vì vậy, cậu đã nghĩ ra một cách giải quyết vấn đề ba bữa ăn của mình.

Đối diện nhà khách có một quán ăn do người Tân Cương mở. Một cái bánh naan có thể ăn được hai bữa. Cậu mua một túi bánh naan lớn, thế là có thể giải quyết được cả bữa trưa và bữa tối rồi. Cậu không muốn lúc nào cũng đến nhà lão Kiều ăn chực.

Có rất nhiều buổi biểu diễn buổi tối, và sau khi diễn xong thường sẽ được bao ăn. Tề Mãn Mễ sẽ ăn nhiều hơn vào các bữa ăn đó để bổ sung một số chất cho cơ thể.

Thỉnh thoảng, Vương Ngân Khâu sẽ đến chơi với lão Kiều sau giờ làm việc. Tề Mãn Mễ nhìn thấy hắn liền phấn khích chạy tới, lớp trang điểm trên mặt cậu vẫn chưa được tẩy sạch. Nhưng cậu không dám bám lấy Vương Ngân Khâu. Cậu sợ Vương Ngân Khâu sẽ cảm thấy mình phiền.

Vương Ngân Khâu sẽ mang cho cậu một vài món ăn vặt yêu thích của cậu, bánh bông lan này kẹo dừa này. Tề Mãn Mễ cầm túi nilon màu đỏ trong tay, trông cực kỳ vui vẻ. Lần đó, Vương Ngân Khâu hỏi: "Sao có vẻ như cậu lại gầy đi rồi thế?"

Tề Mãn Mễ cười nói: "Đâu có anh." Cậu vội vàng chạy tới, cho Vương Ngân Khâu một cái ôm cảm ơn. Lão Kiều ở bên cạnh bất lực lắc đầu.

Vào một ngày nào đó gần tháng 10, Vương Ngân Khâu dẫn một cô gái đến công ty tổ chức tiệc cưới. Tề Mãn Mễ cầm tóc giả, nấp bên khung cửa phòng thay đồ ngó ra nhìn. Lão Kiều dường như cũng rất quen thân với cô gái đó. Họ đứng nói chuyện ngoài cửa chính. Cô gái ấy cũng hút thuốc lá, ba người ba điếu thuốc, cười nói vui vẻ với nhau. Trong lòng Tề Mãn Mễ tràn đầy chua xót vì ghen tỵ. Cô ấy có thể dọn vào sống trong Xuân Hiểu Uyển, sau đó ngày nào cũng đều có thể nhìn thấy Vương Ngân Khâu và ngồi ở yên sau xe hắn.

Ngày đấy, mấy chị gái hỏi Tề Mãn Mễ có muốn đi chợ đêm ven sông mua quần áo không. Trời đã sang thu rồi mà cậu vẫn còn mặc áo ngắn tay, nhìn thôi cũng thấy lạnh. Tề Mãn Mễ bèn cầm theo chút tiền lẻ rồi bắt xe buýt cùng các chị đến chợ đêm.

Cậu đi qua đi lại giữa các quầy hàng ở chợ đêm, cẩn thận mua một chiếc áo jacket màu xám. Thực ra khi cậu mặc lên người thì có hơi rộng nhưng giá thì tương đối rẻ.

Đến tối, Tề Mãn Mễ xách theo một túi nilon màu đen đựng áo bắt xe buýt về nhà khách. Nhưng ngày hôm đó, cậu đã lên nhầm chuyến. Khi các cửa hàng trên phố ngày càng thưa thớt và mặt đường càng trở nên gồ ghề, Tề Mãn Mễ cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn nên đã lập tức nhảy xuống xe. Cậu đứng ngơ ngác gần trạm khí tượng, túi nilon siết lấy ngón trỏ và ngón giữa cho đến khi đầu ngón tay tụ máu ửng đỏ.

Hệ thống chiếu sáng đường phố của khối trạm khí tượng vẫn chưa được lắp đặt hoàn thiện, xung quanh đều là các công trường đang xây dựng. Tề Mãn Mễ không biết mình đã đi bộ được bao lâu, thỉnh thoảng có vài tiếng động vang lên gần đó thì cũng chỉ là do con mèo hoang bẩn thỉu đột nhiên nhảy ra. Khi gặp chó hoang và mèo hoang lần thứ ba, Tề Mãn Mễ dừng lại, có chút suy sụp.

Thế giới yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy nhịp tim sợ hãi của cậu. Cậu là một đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, và đáng lẽ ra cậu không nên sợ đêm tối. Nhưng cậu không quen với cấu trúc của thành phố này, cậu không biết trên đường đi phía trước sẽ có những điều đáng sợ gì. Tề Mãn Mễ đỏ hoe hai mắt.

Cùng lúc đó, Vương Ngân Khâu đưa Vương Chi Duệ vừa mới về nước đi uống rượu cùng với lão Kiều và Mạo Mạo. Họ ngồi ăn ở dãy bàn ngoài trời của quán ăn Mạo Mạo. Vương Ngân Khâu chế giễu Vương Chi Duệ khi nói chuyện phải chen vài từ tiếng Anh vào, nghe rất nửa mùa, cứ như củ khoai tây gắn thêm quả anh đào vậy. Vương Chi Duệ kêu lên the thế: "Thì làm sao? Hơn một năm không gặp mà sao cái miệng anh vẫn như vũ khí sinh học thế."

Mọi người trên bàn đều bật cười. Vương Ngân Khâu trợn trắng mắt.

Mặc dù Vương Ngân Khâu và Vương Chi Duệ là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng mối quan hệ của họ đã được cải thiện bất ngờ khi lớn lên. Lực công phá từ trận đấu võ mồm của hai anh em nhà này thực sự có thể sánh với một cuộc chiến tranh hạt nhân.

Hôm đó, Vương Ngân Khâu ngà ngà say, đạp xe quay về Xuân Hiểu Uyển. Khi hắn vừa vào cổng, người gác cổng đã gọi hắn lại: "Thầy Vương, có rất nhiều cuộc điện thoại gọi tới tìm thầy."

Vương Ngân Khâu dừng lại, hỏi: "Ai tìm tôi thế?"

Người gác cổng lắc đầu nói: "Tôi không nghe rõ."

Điện thoại ở phòng gác cổng lại đổ chuông. Người gác cổng đi tới bắt máy, sau đó đưa ống nghe về phía Vương Ngân Khâu. Vương Ngân Khâu nhận lấy ống nghe, alô một tiếng rồi hỏi: "Ai vậy?"

Người ở đầu dây bên kia điện thoại đột nhiên bật khóc như vừa được rút phích cắm. Vương Ngân Khâu sửng sốt, hỏi: "Tề Mãn Mễ?"

Tề Mãn Mễ khó khăn lắm mới gặp được một tiệm tạp hóa, cậu đứng trước cửa tiệm khóc nức nở: "Em không tìm thấy đường... em, em không biết mình đang ở đâu. Em xin lỗi, em chỉ nhớ số điện thoại của Xuân Hiểu Uyển, anh ơi..."

Vương Ngân Khâu sốt ruột hỏi cậu: "Cậu đang ở đâu?"

Tề Mãn Mễ lấy hơi, đáp: "Em không biết..."

Vương Ngân Khâu hỏi tiếp: "Bên cạnh cậu có ai không, đưa điện thoại cho người đấy."

Mười phút sau, Vương Ngân Khâu tìm thấy Tề Mãn Mễ gần một công trường xây dựng ở phía bắc thành phố. Tề Mãn Mễ ôm túi nilon màu đen, đứng co ro trước tiệm tạp hóa vì lạnh. Khi nhìn thấy Vương Ngân Khâu, cậu không nhịn được lại bật khóc. Vương Ngân Khâu ôm cậu vào lòng, vỗ vỗ lưng cậu, nói: "Đừng khóc." 

Hắn đưa Tề Mãn Mễ về Xuân Hiểu Uyển.

Tề Mãn Mễ vào đến nhà lại nói xin lỗi hắn, cậu giải thích rằng mình không biết số điện thoại nhà khách. Hai số điện thoại duy nhất cậu nhớ được là số điện thoại của Phòng Đào tạo Trường Đại học Công nghiệp nhẹ và số điện thoại của phòng gác cổng khu Xuân Hiểu Uyển. Cậu chỉ có thể gọi cho Vương Ngân Khâu. Cậu vô cùng áy náy vì đã làm phiền tới Vương Ngân Khâu.

Vương Ngân Khâu nhìn cánh tay nổi đầy da gà vì lạnh của cậu, nói: "Đi tắm cái cho ấm người đi."

Lúc Tề Mãn Mễ vào phòng tắm tắm rửa, Vương Ngân Khâu mở chiếc túi nilon mà cậu đặt trên ghế sofa ra. Rõ ràng bên trong có một chiếc áo khoác, nhưng nhóc ngốc này lại quên mặc dù trời đang rất lạnh. Vương Ngân Khâu không biết phải nói sao nữa.

Tề Mãn Mễ tắm xong, bước khỏi phòng tắm, trên người mặc chiếc áo phông cũ của Vương Ngân Khâu. Cậu ôm quần áo đã thay ra của mình, đứng chân trần trên sàn gỗ, nói: "Em sẽ bắt xe buýt về nhà khách."

Vương Ngân Khâu nhìn cậu, mắng: "Giờ này qua chuyến buýt cuối cùng rồi. Muộn thế này cậu ra ngoài làm gì?"

Tề Mãn Mễ lí nhí đáp: "Mua quần áo ạ."

Vương Ngân Khâu không nói gì thêm, hắn ôm chăn ném lên ghế sofa, sau đó nói với Tề Mãn Mễ: "Hôm nay ngủ ở đây đi, cậu ngủ trên giường, tôi ngủ trên ghế sofa."

Tề Mãn Mễ siết chặt hai tay, do dự đứng đó. Vương Ngân Khâu hỏi: "Sao nữa?"

Tề Mãn Mễ nói: "Anh ơi, em xin lỗi."

Vương Ngân Khâu cũng không hiểu tại sao Tề Mãn Mễ cứ xin lỗi mình mãi về chuyện gì. Tề Mãn Mễ nằm trên chiếc giường quen thuộc. Vì thời tiết đang dần lạnh hơn, Vương Ngân Khâu đã cất tấm chiếu hè và thay bằng một lớp chăn bông. Vỏ chăn kẻ ca rô màu xanh trắng, trên đó có mùi hương của nắng mai. Tề Mãn Mễ quấn mình trong chăn bông, có cảm giác như đang đặt chân trở lại mặt đất lần nữa. Hôm đó cậu ngủ rất ngon, thậm chí còn không biết Vương Ngân Khâu mua bữa sáng cho mình, đặt trên tủ đầu giường rồi đi làm lúc nào.

Cho đến khi Vương Chi Duệ đột nhiên xông vào nhà thì Tề Mãn Mễ mới tỉnh lại. Cậu hốt hoảng nhìn chằm chằm Vương Chi Duệ.

Vương Chi Duệ đứng trong phòng ngủ, khoanh tay hỏi: "Cậu là ai hả?"

Tề Mãn Mễ không biết phải trả lời thế nào. Vương Chi Duệ vừa lẩm bẩm vừa lượn quanh phòng khách lần nữa, sau đó quay trở lại phòng hỏi Tề Mãn Mễ: "Chị dâu tôi đâu?"

Tề Mãn Mễ ngơ ngác nhìn cô.

Khi Vương Ngân Khâu vội vã trở về, Vương Chi Duệ và Tề Mãn Mễ đang ngồi trên ghế sofa cùng nhau thảo luận xem có nên cắt chiếc áo khoác lông cừu đã cũ trên người Vương Chi Duệ để làm một con gấu nhỏ hay không. Vương Ngân Khâu hỏi: "Vương Chi Duệ, mày bị điên à, ai đưa chìa khóa cho mày?"

Vương Chi Duệ nói: "Quý bà Dương Đỗ Quyên đưa cho em đấy. Bà ấy nói bả chắc chắn sẽ không bao giờ đặt chân bước vào chỗ toàn đồ đạc mà Vương Quốc Minh đã mua. Dù sao cái chìa khóa này cũng chỉ để không mà thôi. Chị dâu em đâu?"

Vương Ngân Khâu liếc nhìn Tề Mãn Mễ, có chút lúng túng: "Đi làm rồi..."

Vương Chi Duệ nhăn mũi, nói nhỏ với Tề Mãn Mễ: "Cái kiểu cục tính như ảnh mà cũng có người muốn, hầy." 

Tề Mãn Mễ nghiêm túc phản bác cô: "Tuy anh ấy có hơi nóng nảy, nhưng anh ấy là một người rất tốt bụng."

Vương Chi Duệ sửng sốt đôi chút rồi cười phá lên. Vương Ngân Khâu vỗ đầu Tề Mãn Mễ.

Buổi trưa ngày hôm đó, ba người họ đến một quán ăn nhỏ gần nhà dùng bữa. Tề Mãn Mễ ăn rất vui vẻ, tay cầm đũa xiêu vẹo cứ thế mà và cơm vào miệng, một bữa cậu có thể ăn hết hai bát cơm trắng đầy ụ. Vương Chi Duệ không kìm được mà véo má cậu: "Dễ thương quá đi à."

Vương Ngân Khâu hất tay cô ra.

Sau khi ăn xong, Vương Ngân Khâu đưa Tề Mãn Mễ về nhà khách. Nhà khách đó không có mặt tiền ở tầng một, phải leo một cầu thang chật hẹp mới lên được tầng hai, ở đó có một quầy dịch vụ bẩn thỉu và cũ kỹ. Tề Mãn Mễ xách túi nilon của mình, dẫn Vương Ngân Khâu đi qua quầy dịch vụ, đi lên một tầng nữa rồi mở cửa một căn phòng ra.

Trong phòng có một chiếc giường rộng 1,5 mét, một bộ bàn ghế nhỏ và không còn gì khác. Có một túi bánh naan được đặt trên bàn. Vì không có ban công để phơi đồ nên Tề Mãn Mễ phải giặt quần áo trong phòng vệ sinh và treo chúng trong đó chờ chúng khô từ từ. Cậu vẫn đang kiên trì luyện viết chữ mỗi ngày. Cậu nói với Vương Ngân Khâu đầy tự hào: "Anh ơi, bây giờ em có thể viết tên anh rồi."

Vương Ngân Khâu nhìn xuống chiếc chăn bông bị ẩm trên giường. Hắn hỏi Tề Mãn Mễ: "Cậu nói thật đi, cậu ăn cái bánh đó thay ba bữa mỗi ngày có phải không?"

Tề Mãn Mễ gật đầu, cậu lấy cuộn tiền ở trong túi bạt ra, đưa lên cho Vương Ngân Khâu xem: "Em đang tiết kiệm tiền mà. Dù sao thì em ăn gì cũng thấy rất ngon. Anh ơi, khi nào em tiết kiệm đủ năm trăm tệ thì em sẽ rời khỏi đây, em muốn đến một thành phố gần biển hơn để thăm thú."

Tề Mãn Mễ cười toe toét với Vương Ngân Khâu.