Tối ngày 31 tháng 8 năm 1997, khi Vương Ngân Khâu mở cửa phòng Xuân Hiểu Uyển lần nữa, Tề Mãn Mễ vẫn nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, ánh mắt ngơ ngác nhìn chăm chú vào hình ảnh trên TV. Vương Ngân Khâu đi tới tắt TV, lấy đĩa CD kia ra. TV quay trở lại kênh truyền hình, bản tin buổi tối đang phát lại những tin tức quan trọng trong ngày. Công nương xinh đẹp của nước Pháp đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi vào ngày hôm đó.
Vương Ngân Khâu ngồi lại ghế sofa, hai người lúng túng, ngồi im lặng trong khoảng nửa phút. Hắn nói: "Tôi xin lỗi, vừa nãy tôi..." Tề Mãn Mễ ngẩng đầu nhìn hắn. Vương Ngân Khâu ôm trán nói: "Vừa nãy tôi phát điên."
Đêm đó, hắn ngồi uống rượu với lão Kiều trong quán ăn ở cổng sau Đại học Công nghiệp nhẹ, hắn lặp đi lặp lại: "Tôi điên mẹ nó rồi."
Lão Kiều vỗ vỗ vai hắn. Vương Ngân Khâu Khâu uống nhiều đến mức nổi mề đay khắp người. Hắn gục xuống bàn rồi nói, hắn có dục vọng với Tề Mãn Mễ, một dục vọng ghê tởm, có lẽ nó đã nảy mầm từ lâu rồi, chỉ là trước đấy hắn không hề nhận ra. Tề Mãn Mễ trong mắt hắn đã sớm mang thân thể của một chàng trai trẻ rồi.
Vụ tai nạn xe hơi trong hầm Paris vẫn tiếp tục được chiếu trên chiếc TV treo tường của quán. Lão Kiều ngước nhìn bức ảnh đen trắng của Công nương trên màn hình. Anh hút thuốc, lặng lẽ uống rượu với Vương Ngân Khâu.
Sau đó, lão Kiều nói với Vương Ngân Khâu: "Nếu không thì, hai người ly hôn đi. Tôi sẽ tìm một nơi ở khác cho cậu ấy."
Vương Ngân Khâu nhấc một mắt lên nhìn lão Kiều qua khuỷu tay, không nói gì.
Đêm đó khi quay về Xuân Hiểu Uyển, Vương Ngân Khâu say rượu và nôn mửa trong phòng tắm. Hắn ngồi bên bồn tắm, không khí xung quanh tràn ngập mùi chua đắng. Hắn cứ vậy mà ngồi đó và ngủ thiếp đi.
Tề Mãn Mễ ngủ đến nửa đêm, nheo mắt tỉnh dậy, nhìn thấy bóng đèn tròn trong phòng tắm vẫn đang sáng. Cậu rời giường, xỏ dép rồi đi qua, thấy Vương Ngân Khâu đang ngồi trên sàn gạch, ngả đầu ngủ gật. Tề Mãn Mễ ngồi xổm xuống vuốt mái tóc rối bù của Vương Ngân Khâu. Cậu rất hiếm khi thấy Vương Ngân Khâu trong tình trạng nhếch nhác như thế này. Lão Kiều từng nói Vương Ngân Khâu có bệnh sạch sẽ, về sau Tề Mãn Mễ mới phần nào hiểu được ý nghĩa của sạch sẽ là gì, có lẽ đó chính là tỉ mỉ và gọn gàng như Vương Ngân Khâu.
Tề Mãn Mễ đánh thức Vương Ngân Khâu dậy. Vương Ngân Khâu mơ màng mở mắt ra. Hắn cảm thấy trong mạch máu của mình vẫn còn chứa đầy chất nôn. Hắn cảm thấy mình giống như một khối nôn khổng lồ, tồn tại một cách đáng xấu hổ trên thế giới này. Hắn nói với người trước mặt: "Tôi cũng không muốn mình như thế này, tôi không biết..."
Vương Ngân Khâu khóc. Tề Mãn Mễ giật mình hoảng sợ. Cậu vươn tay lau dòng nước mắt chảy dài của Vương Ngân Khâu. Vương Ngân Khâu nắm lấy cổ tay Tề Mãn Mễ và siết chặt, hắn rụt cổ lại, khóc lên đầy đau đớn: "Tôi không muốn như thế này. Tôi cũng muốn giống lão Kiều, có thể thích... thích con gái..."
Tề Mãn Mễ quỳ xuống bên cạnh Vương Ngân Khâu và ôm chầm lấy hắn. Cậu vô cùng bối rối với những chuyện đã xảy ra từ tối đến giờ, cũng không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Nhưng cậu biết Vương Ngân Khâu hiện đang rất buồn. Bọn họ ôm nhau như thế rất lâu. Vương Ngân Khâu lại ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Tề Mãn Mễ tỉnh dậy trên giường ngủ. Vương Ngân Khâu đã thay quần áo và đi làm. Ngày đầu tiên chào tân sinh viên. Vương Ngân Khâu đứng ở cổng trường, chắp tay sau lưng chào đón những sinh viên mới đến. Hắn mỉm cười hiền lành và giơ tay chào một đồng nghiệp cũ mà hắn đã không gặp trong kỳ nghỉ hè. Ôn Hữu Tích hỏi mắt hắn bị làm sao vậy. Vương Ngân Khâu đáp rằng không biết đã ăn gì nên có hơi dị ứng.
Hắn cứ vậy bận rộn ở cổng trường cả buổi. Khi lão Kiều đến đón Tề Mãn Mễ đi làm. Tề Mãn Mễ nhảy lên xe, mở cửa sổ xuống, vẫy tay với Vương Ngân Khâu. Lão Kiều và Vương Ngân Khâu liếc nhau một cái.
Sau giờ làm việc tối hôm đó, Vương Ngân Khâu cũng không về nhà. Hắn ăn ở căng tin rồi quay lại văn phòng của Phòng Đào tạo. Ngồi trong văn phòng quá ngột ngạt nên hắn đứng dậy và đi dạo quanh khuôn viên trường. Các nữ sinh vừa tắm xong trong nhà tắm công cộng để tóc xõa, mỗi người đều cầm một chậu đựng đầy đồ vệ sinh cá nhân. Đèn đường sáng rực, trên trời không một ngôi sao, cảm giác như sắp có một cơn mưa kéo tới.
Vương Ngân Khâu trò chuyện được một lúc với Lương A Bảo đang trực ban trong phòng an ninh thì bên ngoài bắt đầu đổ mưa. Đồng hồ đã điểm chín giờ. Vương Ngân Khâu đứng dậy, chuẩn bị về nhà. Hắn định đội mưa chạy về Xuân Hiểu Uyển, nhưng vừa chạy đến cổng trường thì đã thấy Tề Mãn Mễ đang cầm ô đứng đợi mình.
Tề Mãn Mễ cầm một chiếc ô lớn cán dài, đứng bên góc đường đầy đá sỏi. Cậu quơ quơ chiếc ô lớn chào Vương Ngân Khâu. Cậu nói: "Trời mưa rồi, anh ơi."
Vương Ngân Khâu thoáng sửng sốt nhưng vẫn đi tới.
Đêm đó, Vương Ngân Khâu lấy chăn đệm mà Tề Mãn Mễ từng dùng trước đó ra, trải xuống khoảng trống trong phòng ngủ. Tề Mãn Mễ ngồi khoanh chân trên giường, quấn băng quanh ngón chân bị thương do nhảy múa nhiều của mình. Khi cậu ngẩng đầu nhìn lên, Vương Ngân Khâu đã trải đệm nằm trên mặt đất.
Tề Mãn Mễ nghiêng người tới, cúi đầu hỏi Vương Ngân Khâu: "Anh ơi, sao anh không lên giường ngủ?"
Vương Ngân Khâu né tránh ánh mắt của cậu, đáp: "Tôi muốn ngủ trên mặt đất."
Tề Mãn Mễ khịt mũi nghi ngờ.
Sau ngày hôm đó, Vương Ngân Khâu ngủ hẳn dưới sàn. Khi Tề Mãn Mễ đang tô son trong phòng hóa trang của công ty tổ chức tiệc cưới, đủ mọi lý do cứ quay cuồng trong đầu cậu. Không biết tại sao Vương Ngân Khâu lại đột nhiên trở nên xa cách với cậu. Bây giờ cậu cũng tự bắt xe buýt về nhà vào buổi tối. Khi trở về nhà, hai người bọn họ đều ai làm việc nấy. Cậu kể với Vương Ngân Khâu về những việc mình đã làm hôm nay, nhưng Vương Ngân Khâu chỉ hờ hững gật đầu.
Tề Mãn Mễ hỏi lão Kiều: "Em đã làm sai chuyện gì đúng không ạ? Anh ấy ghét em phải không anh?"
Lão Kiều vén bím tóc nhỏ trên mái tóc giả của Tề Mãn Mễ, thở dài. Anh nói: "Mãn Mễ à, tối nay cậu có muốn về nhà anh gặp em bé của chị Xảo Nhi không?"
Tề Mãn Mễ vui vẻ gật đầu.
Sập tối, Tề Mãn Mễ dùng điện thoại cố định của công ty tổ chức tiệc cưới gọi điện thoại tới Phòng Đào tạo của Đại học Công nghiệp nhẹ, nói: "Em tìm Vương Ngân Khâu ạ."
Vương Ngân Khâu "ừm" một tiếng ở đầu dây bên kia. Giọng nói vô cùng vui vẻ của Tề Mãn Mễ truyền đến trong điện thoại: "Anh ơi, hôm nay em phải đi thăm bé con rồi, nên sẽ về nhà muộn một chút nhé."
Vương Ngân Khâu cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy. Hắn nói: "Biết rồi."
-
Sau khi Lâm Xảo Nhi xuất viện, cô vẫn đến nhà ga làm việc. Lão Kiều sẽ tới đón khi cô tan làm. Con thỏ nhỏ do Tề Mãn Mễ làm được đặt trên ghế sofa trong phòng khách, ngoan ngoãn nằm ngủ ở đó. Tề Mãn Mễ nhấc nó lên, vuốt phẳng lớp váy ren của bé thỏ.
Lần trước Lâm Xảo Nhi nói với lão Kiều rằng mình muốn sinh một bé gái mũm mĩm như vậy.
Ngày hôm đó họ cùng nhau ngồi ăn bên bàn ăn. Gần đây, tất cả các bữa ăn đều do lão Kiều nấu. Lão Kiều khoe khoang với Tề Mãn Mễ: "Anh, Kiều Mạnh Văn, là người đàn ông tốt nhất thành phố này." Lâm Xảo Nhi trợn trắng mắt.
Tề Mãn Mễ cười rộ lên. Lão Kiều xới một bát cơm đầy cho Tề Mãn Mễ, sau đó gắp một miếng thịt kho tàu cho cậu, nói: "Tiểu Mãn Mễ, thử tay nghề của người đàn ông tốt Kiều Mạnh Văn này đi." Thực ra, kỹ năng nấu ăn của lão Kiều cũng khá tốt, bởi vì ông cụ nhà anh từng làm đầu bếp nhà hàng trước khi mở cửa hàng may. Lâm Xảo Nhi luôn cảm thấy giữa họ có chút di truyền nào đó.
Tề Mãn Mễ ăn đến độ dính hạt cơm trên khóe miệng. Lão Kiều cười híp mắt nói với cậu: "Mãn Mễ à, cậu chuyển đến gần nhà bọn anh không? Anh Kiều sẽ tìm cho cậu một phòng đơn gần đây. Còn ăn cơm thì cứ đến nhà anh chị ăn."
Tề Mãn Mễ ngẩng đầu lên, nhai cơm trong miệng, nhìn lão Kiều. Lão Kiều thấy cậu không trả lời, bèn giải thích: "Vương Ngân Khâu ở chỗ đó, tức là sau này sẽ không tiện cho cậu ở lại."
Tề Mãn Mễ cúi đầu, chọc chọc nửa miếng thịt trong bát. Cậu xâu chuỗi những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua giống như xâu một xiên thịt và ngẫm nghĩ về nó, cuối cùng cậu cũng hiểu ra. Cậu hỏi lão Kiều: "Vương Ngân Khâu thích một cô gái và định cưới cô ấy sao?"
Lão Kiều khó hiểu, "hả" một tiếng. Tề Mãn Mễ nói: "Hôm trước Vương Ngân Khâu nói muốn thích con gái...", cậu lại cúi đầu xuống. Thật vậy nhỉ, nếu cậu sống ở Xuân Hiểu Uyển và chiếm chiếc giường đó thì Vương Ngân Khâu muốn đưa cô gái kia vào nhà làm sao được. Cậu cảm thấy mình đúng là sống mà không biết nhìn sắc mặt người ta. Vương Ngân Khâu ngủ dưới sàn nhiều ngày như vậy, chắc là trong lòng hắn đã chán ghét cậu lắm rồi.
Tề Mãn Mễ nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên đầu mũi cay cay, nước mắt sắp sửa lăn xuống. Cậu không muốn Vương Ngân Khâu ghét mình. Tề Mãn Mễ ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn lão Kiều, nói: "Vậy mấy ngày tới em sẽ thu dọn hành lý và chuyển ra ngoài."
-
Vào ngày Tề Mãn Mễ chuyển đi, Vương Ngân Khâu đã đưa cậu đi lấy xấp ảnh chụp hôm 31 tháng 8 đi chơi ở rạp xiếc và mang về nhà. Tề Mãn Mễ xem toàn bộ một lượt, sau đó lại đổ hết ra xem lần nữa, cười khúc khích vui vẻ. Cậu cất tất cả ảnh vào một túi giấy nhỏ. Cậu nắm vuốt bức ảnh chụp đôi và hỏi Vương Ngân Khâu: "Anh ơi, có thể cho em bức ảnh này được không? Để khi nào em nhớ anh thì em sẽ lôi nó ra nhìn."
Vương Ngân Khâu sững sờ. Tề Mãn Mễ cười nói: "Anh ơi, mặc dù tính anh có đôi lúc rất nóng nảy, nhưng anh là một người rất tốt bụng."
Vương Ngân Khâu mắng: "Tính tôi nóng nảy thì sao?"
Tề Mãn Mễ cười híp mắt. Cậu lại lôi hai chiếc túi bạt khổng lồ của mình từ trong tủ quần áo ra, sau đó cất mấy bộ quần áo và đồ đạc lặt vặt vào đó. Cậu mặc bộ quần áo hè mà Vương Ngân Khâu đã mua cho mình vô cùng cẩn thận, cậu mặc suốt cả mùa hè nhưng chúng vẫn trông như vừa rời khỏi cửa hàng bách hóa số mười. Cậu gấp gọn chúng lại rồi bỏ vào túi. Cậu cũng lấy xuống tất cả số sách đánh vần tiếng Hán được đặt trên giá sách của Vương Ngân Khâu và mang theo mình.
Đêm đó, Tề Mãn Mễ hỏi Vương Ngân Khâu liệu hắn có thể dạy mình viết ba chữ "Vương Ngân Khâu" được không. Vương Ngân Khâu đã viết tên hắn lên trang bìa của cuốn sách tiếng Hán cho cậu. Tề Mãn Mễ sờ sờ cái tên rồi ôm lấy Vương Ngân Khâu lần nữa.
Lão Kiều tìm cho Tề Mãn Mễ một căn phòng cho thuê dài hạn giá rẻ trong một nhà khách gần công ty tổ chức tiệc cưới. Anh lái xe van đến đón Tề Mãn Mễ. Vương Ngân Khâu cầm túi bạt hành lý xuống lầu giúp cậu.
Tề Mãn Mễ ngồi ở ghế sau xe, ôm chiếc túi bạt của mình. Vương Ngân Khâu nhớ lại buổi tối của hai tháng trước. Khi hắn về nhà và mở cửa ra, cũng nhìn thấy cậu ngồi đó một mình với chiếc túi bạt ôm trong tay. Lúc vẫy tay chào tạm biệt Vương Ngân Khâu, Tề Mãn Mễ vốn đã cắn chặt răng cố nén nước mắt, nhưng cuối cùng vẫn khóc òa lên.
Vành mắt của Vương Ngân Khâu gần như đỏ hoe. Lão Kiều ngồi ở ghế lái, thở dài: "Hai người làm như sinh ly tử biệt đến nơi rồi ấy. Tôi là Pháp Hải hay Vương mẫu nương nương chia rẽ Ngưu lang Chức nữ hay gì hả?"
Chiếc xe chạy qua con đường xóc nảy trước trường Đại học Công nghiệp nhẹ. Tề Mãn Mễ vùi mặt vào trong túi bạt. Ngày đó, trước khi cắt bánh trên sân khấu của lễ cắt băng khánh thành, các chị trong đoàn đã bảo cậu hãy ước một điều ước sinh nhật. Tề Mãn Mễ hỏi họ liệu điều ước sinh nhật có trở thành hiện thực không? Các chị đáp rằng sẽ thành hiện thực.
Vì thế Tề Mãn Mễ nhắm mắt lại và ước một điều, cậu ước mình có thể cùng Vương Ngân Khâu đón sinh nhật vào tháng mười hai.