Editor: Kẹo Mặn Chát
Tề Mãn Mễ áp tai lên bụng Lâm Xảo Nhi lắng nghe. Lâm Xảo Nhi mỉm cười hỏi: "Thưa thầy, là trai hay gái vậy?"
Tề Mãn Mễ híp mắt, cười toe toét.
Lâm Xảo Nhi nói rằng, đến mùa xuân năm sau em bé mới chào đời. Nhưng lão Kiều đã bắt đầu đi khắp nơi mua đồ dùng cho mẹ và bé, mua một loạt quần áo và giày dép cho trẻ nhỏ. Tề Mãn Mễ tò mò cầm đôi giày trong tay. Đây là lần đầu tiên cậu biết được chuyện, khi một đứa trẻ sinh ra thì sẽ được chào đón vô cùng long trọng.
Cậu hoài nghi việc mình được sinh ra là do mẹ tự dưng mang thai rồi cứ thế mà sinh ra, cứ thế mà nuôi thôi. Lần trước, một chị gái trong đoàn đã tổ chức sinh nhật, chị ấy mua một chiếc bánh lớn với vòng kem hoa hồng phía trên. Tề Mãn Mễ được chia cho một miếng, rất ngọt, ăn ngon vô cùng. Cậu nghĩ, hóa ra đó chính là sinh nhật, và sinh nhật là một điều rất ngọt ngào.
Mấy ngày qua, Vương Ngân Khâu phải trực ở trường, chuẩn bị cho việc đón sinh viên mới. Khi đến đón Tề Mãn Mễ, Tề Mãn Mễ vẫn đang nghịch mấy bộ áo liền quần của trẻ sơ sinh.
Tề Mãn Mễ ngồi yên sau xe đạp, im lặng cả chặng đường hôm đó. Vương Ngân Khâu thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem, sợ cậu tự rớt xuống khỏi xe.
Khi Vương Ngân Khâu dừng xe ở ngã tư chờ người đi bộ qua, hắn quay đầu lại búng vào trán Tề Mãn Mễ một cái, hỏi: "Sao đây, đến tuổi nổi loạn hả, đang nghĩ gì đấy?"
Tề Mãn Mễ không biết tuổi nổi loạn là gì. Cậu hỏi Vương Ngân Khâu: "Anh ơi, ngày mai anh sinh nhật à?"
Vương Ngân Khâu cạn lời: "Gì mà ngày mai sinh nhật tôi. Sinh nhật của tôi là vào tháng mười hai cơ."
Tề Mãn Mễ "à" một tiếng, lại hỏi hắn: "Thế ngày mai em có thể tổ chức sinh nhật được không?"
Vương Ngân Khâu hỏi cậu: "Ngày mai cậu đi đầu thai sao?" Hắn đạp xe vòng qua góc phố, dừng lại ở cửa hàng băng đĩa A Lai, dự định mượn hai bộ phim và về nhà để giết thời gian.
Vương Ngân Khâu lục lọi trên kệ, bảo Tề Mãn Mễ cũng có thể chọn phim mình muốn xem. Tề Mãn Mễ chọn đại ra một bộ có bìa trông khá đẹp rồi đặt vào tay hắn.
Khi về đến nhà, Tề Mãn Mễ lật tung chiếc túi bạt hành lý của mình lên. Cậu đổ tất cả mọi thứ ra và tìm chứng minh thư của bản thân trong đống vé tàu. Cậu vuốt phẳng tấm giấy nhàu nát ấy và đưa cho Vương Ngân Khâu xem. Vương Ngân Khâu cầm điếu thuốc, cẩn thận xem xét một lúc, hắn ngẩng đầu lên nói với Tề Mãn Mễ: "Tề Mãn Mễ à, cậu tròn mười tám tuổi rồi. Sinh nhật là ngày 12 tháng 8, đã qua rồi."
Tề Mãn Mễ thở dài, lấy lại chứng minh thư của mình, gấp gọn rồi cất lại vào trong túi bạt.
Chiều hôm sau, các thành viên trong đoàn biểu diễn của lão Kiều đi nhảy cho lễ khai trương của một công ty thực phẩm chức năng, nhưng đang nhảy thì bị cắt nhạc giữa chừng. Một số người nói rằng việc họ nhảy múa mà để lộ rốn là chuyện vô cùng thiếu đứng đắn. Mấy chị gái ở hàng đầu bắt đầu xông tới đấm nhau với những người bên dưới. Khi Tề Mãn Mễ tiến tới ngăn cản, mặt cậu bị móng tay của ai đó cứa rách, cổ áo sơ mi suýt nữa bị xé toạc.
Lão Kiều kéo người này không được, kéo người kia cũng không xong, cả sân khấu rơi vào tình trạng loạn như cào cào.
Lúc Vương Ngân Khâu đến hiện trường, Tề Mãn Mễ đang ngồi trên một chiếc bàn nhỏ phía sau sân khấu, tự dán băng cá nhân lên vết thương trên mặt mình.
Vương Ngân Khâu nói: "Giỏi ha, giờ còn biết cả đánh nhau nữa."
Lão Kiều ngồi xổm bên cạnh hút thuốc, cười nói: "Cậu ấy không đánh nhau, cậu ấy chỉ bị đánh thôi." Tề Mãn Mễ gật đầu.
Vương Ngân Khâu xoa bộ tóc giả rối bời của cậu rồi đặt thứ trong tay lên chiếc bàn nhỏ. Đó là một chiếc bánh ngọt tầm tám inch với hai quả đào mừng thọ bằng kem, một lớn một nhỏ, được đặt bên trên.
Một chị gái vừa hỏi vừa lau vệt son môi bị đánh nhòe trên mặt mình: "Sinh nhật ai vậy?"
Vương Ngân Khâu nói: "Tề Mãn Mễ, sinh nhật mười tám tuổi của Tề Mãn Mễ."
Mấy cô nàng đang ngồi dưới đất sau một trận đánh mệt nghỉ đều lập tức đứng hết dậy, xách theo đôi giày cao gót đi về phía cậu, hô lên: "Mãn Mễ à, sinh nhật mà lại không nói với các chị gì cả! Sinh nhật vui vẻ nha."
Tề Mãn Mễ mở to mắt, nhìn chiếc bánh rồi lại nhìn Vương Ngân Khâu. Vương Ngân Khâu đã tránh sang bên cạnh cười đùa với lão Kiều.
Chiều hôm đó, nhiệt độ mặt đất là bốn mươi ba độ. Đối diện Công viên Trung tâm, sân khấu của buổi lễ cắt băng khánh thành bị gián đoạn giữa chừng vẫn còn nguyên trơ trọi ở đó. Trên tấm thảm đỏ mỏng dính phủ đầy ruy băng lụa màu. Các thành viên của đoàn biểu diễn kéo Tề Mãn Mễ lên sân khấu, giẫm lên những dải ruy băng trên mặt đất và cùng nhau hát bài hát sinh nhật, sau đó cắt bánh ngọt.
Tề Mãn Mễ cầm quả đào mừng thọ nhỏ lên liếm, rất ngọt. Cậu cắt một miếng bánh, nhảy xuống sân khấu và đưa cho Vương Ngân Khâu. Vương Ngân Khâu nói: "Tôi không thích ăn bánh ngọt."
Tề Mãn Mễ kiên quyết phải nhét vào miệng hắn. Vương Ngân Khâu thở dài mắng: "Tôi đã bảo tôi không thích ăn rồi mà, ah..." Trên khóe miệng dính toàn kem bơ. Vương Ngân Khâu đành phải há miệng nhận lấy. Tề Mãn Mễ liền cười rộ lên.
Hôm đó, khi Vương Ngân Khâu đưa Tề Mãn Mễ về nhà, Tề Mãn Mễ cầm một nửa chiếc bánh ngọt chưa ăn hết, ngồi trên yên sau của xe đạp, vẫn đang lắc lư hát bài hát sinh nhật. Vương Ngân Khâu phải gắng sức giữ chặt đầu xe, để tránh xe tông vào sạp trái cây ở bên đường.
Sau khi về đến nhà, Vương Ngân Khâu cởi giày ra, nói: "Tôi thấy cậu ăn no bánh ngọt rồi nên là bỏ luôn cơm tối có đúng không?"
Tề Mãn Mễ vòng tay qua eo Vương Ngân Khâu, vùi mặt vào ngực hắn. Vương Ngân Khâu hỏi: "Đây cũng là cái ôm cảm ơn gì gì hả?"
Tề Mãn Mễ gật đầu.
Vương Ngân Khâu mặc cho cậu ôm. Cửa sổ trong phòng suốt cả buổi chiều vẫn chưa mở, Vương Ngân Khâu nhìn những quả táo đang dần thối rữa trên bàn trà. Khi định thần lại, hắn cảm nhận được Tề Mãn Mễ đang khóc, âm thanh nghẹn lại trong cổ họng, hắn không thể phân biệt được đó tiếng khóc buồn tủi hay vui vẻ. Hoặc có lẽ là cả hai. Tề Mãn Mễ nhịn một lúc, cuối cùng không kìm được mà bật khóc thành tiếng. Cậu đã có sinh nhật đầu tiên sau mười tám năm cuộc đời, cậu nhận ra rằng có ngày sinh nhật là một điều vô cùng tuyệt vời, rất nhiều người sẽ chúc cậu vui vẻ. Cậu muốn buộc tất cả những lời chúc "Sinh nhật vui vẻ" mà cậu nhận được chiều nay bằng những dải ruy băng màu và cất chúng vào túi hành lý, chờ một ngày nào đó khi cậu không vui, cậu sẽ mở một cái ra và "làm cho mình vui vẻ".
Hôm đó cậu ngồi xổm bên bàn ăn, hai mắt sưng vù, tiếp tục ăn bánh sinh nhật, sau đó cậu nói với Vương Ngân Khâu về ý tưởng tuyệt vời của mình với cái miệng dính đầy kem bơ. Vương Ngân Khâu ngồi trên ghế sofa gấp quần áo, nhìn Tề Mãn Mễ rồi cúi đầu, không nhịn được cười.
Hắn hỏi Tề Mãn Mễ, lần sinh nhật này cậu có điều ước nào muốn thực hiện không. Tề Mãn Mễ lau kem bơ trên mặt rồi hỏi hắn: "Ngày mai em vẫn được tổ chức sinh nhật hả anh?"
Vương Ngân Khâu trêu chọc cậu: "Cậu không biết sao, ở thành phố chúng tôi sinh nhật tuổi mười tám phải tổ chức ba ngày."
Tề Mãn Mễ giơ nĩa lên hoan hô.
Ngày hôm sau, Tề Mãn Mễ thay bộ quần áo yêu thích nhất của mình, áo sơ mi lanh ngắn tay màu xanh táo phối cùng quần bò sáng màu hơi loe. Cậu muốn Vương Ngân Khâu đưa mình đi xem biểu diễn xiếc thú.
Hôm đó, Vương Ngân Khâu đã hỏi mượn Vương Quốc Minh chiếc máy ảnh phim nhãn hiệu Seagull. Tề Mãn Mễ nắm lấy tay hắn, đứng bên hàng rào sắt như một miếng kẹo gạo đông lạnh cứng ngắc, nhìn vào ống kính với nụ cười nhăn nhó ngờ nghệch. Vương Ngân Khâu mắng: "Cậu muốn khóc hay muốn cười đấy hả."
Con voi sau lưng Tề Mãn Mễ cuộn lấy một quả táo và nuốt vào miệng. Tề Mãn Mễ giơ tay chữ V lên đầy vẻ ngốc nghếch.
Cuộn phim được rửa sạch, bọc trong lớp ánh sáng và sắc độ của film Kodak, tạo nên những cảnh sắc rực rỡ được ghi dấu tại rạp xiếc. Tề Mãn Mễ cười ngây ngô, ẩn mình vào trong góc mỗi bức ảnh. Khi đưa Tề Mãn Mễ đến cửa hàng lấy ảnh, Vương Ngân Khâu đã đổ xấp ảnh xuống mặt quầy và xem một lượt.
Có một bức ảnh đôi được người qua đường chụp cho bọn họ. Tề Mãn Mễ nheo mắt lại xem, Vương Ngân Khâu đặt tay lên vai cậu, đằng xa có một cô bé ngã xuống đất và khóc rất to. Bọn họ nhìn vào ống kính, người thì cứng ngắc người thì điềm tĩnh. Mặt sau của bức ảnh ghi ngày 31 tháng Tám, tại rạp xiếc Dương Liễu Bá ở phía nam thành phố. Đó là bức ảnh duy nhất bọn họ chụp cùng nhau.
Hôm đó hai người vui chơi đến mệt. Tề Mãn Mễ suýt nữa ngủ quên trong bồn tắm khi về nhà tắm. Cậu lau người qua loa rồi tròng chiếc áo bóng rổ của Vương Ngân Khâu lên cơ thể vẫn ẩm nước của mình.
Lúc ấy Vương Ngân Khâu đang đặt đĩa CD vào đầu DVD. Hắn đặt đĩa phim mà Tề Mãn Mễ chọn vào trong đó. TV nhấp nháy một lát rồi phát đoạn mở đầu.
Bọn họ dựa vào ghế sofa. Tề Mãn Mễ nửa nằm nửa ngồi, gác chân lên chân Vương Ngân Khâu, nằm gối đầu lên chiếc gối ôm trên sofa. Mặt trời ở miền nam nước Pháp xuất hiện trên màn hình, và thời tiết là 37 độ 2. Những dãy biệt thự màu hồng xếp hàng thẳng lối, cùng chiếc xe mui trần màu vàng tuyệt đẹp. Một người phụ nữ chỉ mặc tạp dề bước vào phòng của người đàn ông. Tề Mãn Mễ lấy vài quả nho trên bàn trà để ăn.
Người đàn ông và người phụ nữ trong màn hình nằm vật trên giường, hai người hòa quyện vào nhau hoàn hảo như hai mảnh tơ lụa cao cấp, tạo nên những chuyển động nhịp nhàng hết lần này đến lần khác. Chiếc giường mềm mại cũng lắc lư theo họ. Tề Mãn Mễ cắn nửa quả nho, mở to hai mắt xem. Trong căn phòng khách chật hẹp của khu nhà ở Xuân Hiểu Viễn, mùi cao dán đắng nghét thoang thoảng từ cửa sổ bay vào, trộn lẫn với mùi nước nho khiến người ta bứt rứt, khó chịu không yên. Chiếc quạt quay màu xanh lá cây đang chầm chậm thổi gió.
Không biết tại sao, cảnh giường chiếu đó lại kéo dài suốt ba, bốn phút. Vương Ngân Khâu khẽ nuốt nước bọt, nhìn Tề Mãn Mễ đang ngây ngô xem phim qua khóe mắt. Hắn muốn quay mặt sang nơi khác, nhìn bức tranh trên tường hay đồng hồ treo tường cũng được. Tề Mãn Mễ vẫn đang gặm từng miếng nho, ngón chân nhẹ nhàng quắp lại, khi xòe ra thì lại cọ vào đùi Vương Ngân Khâu.
Vương Ngân Khâu cúi đầu xuống, liếc nhìn những ngón chân mảnh khảnh của cậu. Sau này, Vương Ngân Khâu cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình vào thời điểm đó. Hắn đột nhiên vươn tay chạm vào mu bàn chân của Tề Mãn Mễ, rồi nắm lấy bắp chân của cậu, kéo cả người Tề Mãn Mễ lên người mình. Nước nho ở khóe miệng Tề Mãn Mễ trượt xuống.
Vương Ngân Khâu liếm lấy và hôn lên miệng cậu. Hai cánh môi tựa như kẹo dẻo vị nho. Vương Ngân Khâu suy nghĩ trong cay đắng và điên cuồng rằng, hắn không thích ăn đồ ngọt gì đó, nhưng hắn thích ăn kẹo dẻo kiểu này. Hắn đặt Tề Mãn Mễ lên ghế sô pha, đè cậu dưới thân rồi mút lấy miệng cậu.
Khi tiếng nhạc sôi động đột nhiên vang lên trên TV, Vương Ngân Khâu mới chợt tỉnh táo lại. Hắn bật dậy, lau miệng mình, không dám nhìn Tề Mãn Mễ, hắn hoảng hốt chộp lấy bao thuốc lá trên bàn trà, xỏ dép lê và chạy xuống lầu.
Ngày hôm đó, Vương Ngân Khâu ngồi xổm cạnh phòng gác cổng, hút hết ba điếu thuốc còn lại trong bao. Sau đấy hắn đưa tay chống đầu, khàn giọng gọi điện với lão Kiều, nói: "Lão Kiều à, tôi bị bệnh rồi. Tôi nói, có lẽ tôi bị bệnh rồi, phải làm sao đây?"
___________________________________
*Bánh sinh nhựt style đào mừng thọ: