Ôm Lấy Kim Chủ: Daddy Mau Tới Cưới Mommy

Chương 62-1: Ngoan, đừng sợ, tôi tới rồi… 1




Tiếng nước “tí tách” không ngừng vang lên trong nhà vệ sinh kích thích thính giác của Trường Hoan, không khí âm trầm đáng sợ như trong phim kinh dị. Trường Hoan nắm chặt di động như nó là thứ duy nhất có thể cứu mạng cô, gương mặt thấm đẫm nước mắt, thân thể co rúm run lẩy bẩy nức nở, “Em không biết… Em bị ngất, sau khi tỉnh lại đã thấy bản thân ở đây…”

Giọng nói ôn hoà của Giang Thiếu Huân vỗ về động viên mang theo một sức mạnh kỳ lạ trấn an cảm xúc của Trường Hoan, “Xung quanh em có gì không? Ngoan, đừng khóc, tôi sẽ tới ngay thôi.”

Lời hứa của anh dường như có thể xua bớt khủng hoảng trong lòng cô khiến cô bình tĩnh hơn một chút, nhưng giọng nói vẫn run run, “Xung quanh… Em đang ở trong nhà vệ sinh… Em và Trăn Trăn vừa đi tới bãi đậu xe dưới tầng hầm đột nhiên có một đám người lao ra bắt Trăn Trăn đi… Anh tư, anh giúp em tìm Trăn Trăn về có được không? Em cầu xin anh, chỉ cần anh có thể tìm được Trăn Trăn thì anh muốn em làm gì cũng được!”

Nghe thấy lời cầu xin của Trường Hoan ánh mắt anh lạnh đi, cô lại vì người khác mà cầu xin anh? Vì người khác mà chuyện gì cũng có thể làm được?

Trong lòng cô chất chứa nhiều người như vậy, có Đâu Đâu, có mẹ, hôm nay lại còn có Trăn Trăn… Vậy còn anh thì sao? 

Giang Thiếu Huân này không ngờ cũng có ngày lại tức giận vì chuyện nhỏ nhặt như thế. Cười tự giễu nhưng tâm trạng lại càng thêm nặng nề, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói, “Em cứ đứng yên ở đó chờ tôi, đừng đi đâu cả, tôi đã bảo người đi tìm rồi.”

Trường Hoan đứng yên không nhúc nhích, thân thể vô lực dựa vào tường, chậm rãi trượt xuống, ngồi trên mặt đất. Cô cũng muốn ra khỏi đây nhưng hai chân lại nặng như chì, cho dù cố gắng bao nhiêu cũng không thể nhấc lên được.

Trường Hoan lo lắng, lỡ như Trăn Trăn gọi điện cho cô trong lúc cô đang nói chuyện với Giang Thiếu Huân… Cô cắn nhẹ môi, “Anh tư, em ở đây chờ anh tới nhưng em có thể tắt điện thoại không? Em sợ lỡ Trăn Trăn gọi cho em mà em không kịp nghe thì…”

“Không được!” Giang Thiếu Huân từ chối không chút suy nghĩ, cơn giận lần thứ hai dâng lên, “Nhiếp Trường Hoan, lỡ em tắt máy rồi lại gặp chuyện, cho dù tôi có thể cứu được Trăn Trăn thì có ích gì kia chứ?”

Nhưng mà Trăn Trăn là người bạn tốt nhất của cô…

Trường Hoan nghe được giọng anh không vui đang muốn giải thích nhưng rồi lại do dự, cuối cùng quyết định tắt máy.

Ngón tay vừa mới đặt lên phím tắt lại nghe thấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Giang Thiếu Huân, “Đã sai người đi tìm, đừng lo lắng!”

Anh đã nói câu này hai lần rồi. Trái tim Trường Hoan dần dần bình tĩnh lại, trong lòng không ngừng cầu nguyện Trăn Trăn có thể bình yên vô sự.

Không biết qua bao lâu mới có tiếng bước chân đến gần nhà vệ sinh.

Chỉ nghe “rầm” một tiếng, cửa bị đá bay ra, xuất hiện trước mắt Trường Hoan là thân ảnh cao lớn… Giang Thiếu Huân đã tới, anh tới cứu cô…

Trong nháy mắt nhìn thấy Giang Thiếu Huân, mũi Trường Hoan đau xót, nước mắt không thể không chế một lần nữa tuôn trào. Cô muốn đứng lên nhào vào lòng anh nhưng đôi chân lại tê rần cứng ngắc, cơ bản là không thể di chuyển.

Thân thể nhỏ bé của Trường Hoan ngồi dựa vào tường, hai tay ôm lấy cơ thể, đầu tóc rối bời xoã sau lưng, hai mắt đã khóc tới sưng đỏ. Gương mặt đẫm lệ nhìn anh đáng thương như con mèo nhỏ bị người khác vứt bỏ.

Giang Thiếu Huân nhìn thấy vầng trán trơn nhẵn của Trường Hoan ửng đỏ như bị va đập, vừa đau lòng vừa tức giận vô cùng, anh quỳ gối, khom lưng, đỡ cô dậy rồi ôm chặt cô vào lòng.