Ôm Lấy Em - Tiểu Tùng Thử

Chương 44




Bạch Phù ngẩng đầu, anh nhắm mắt lại, thoạt nhìn vừa thoải mái lại như không, cô không ước định được nên chuẩn bị buông ra, anh lại mở mắt nhìn thẳng vào cô, giống hệt một chú chó săn lông vàng to lớn đang lấy lòng chủ nhân, giọng điệu của anh cũng mềm mại dính người.

“Bạch Phù, cậu sờ nó đi.”

Đã quen với việc anh gọi cô là “bạn học Bạch”, khi tên cô được thốt ra từ miệng anh, có một cảm giác đọng lại rất khó tả.

Bạch Phù không thể cưỡng lại giọng điệu làm nũng này.

Cô rũ mắt, tầm mắt rơi xuống dương v*t, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng có vẻ nó còn to và dài hơn ban nãy. Những ngón tay khẽ siết lại, thật sự nắm lấy nó.

Nóng.

Trên đỉnh đầu có tiếng thở dài, cô không khỏi cảm thấy bối rối, không để ý lực nặng nhẹ, anh lại rên lên một tiếng.

Lần này âm cuối kéo dài, mang theo một chút vui thích.

Trái tim Bạch Phù run lên, giữ nguyên lực độ này, sờ nhẹ từ quy đầu xuống hành thân.

Kích cỡ dương v*t thoạt nhìn ghê người, nhưng xúc cảm rất tốt.

Ngoài đàn hồi, trong lại cứng.

Tông Bách đứng trên cao nhìn xuống cô đang vuốt ve nơi riêng tư nhất của mình.

Ngón tay thiếu nữ tinh tế mềm mại, khác hẳn với lúc anh tự sờ.

Cơn tê dại từ xương chậu chạy dọc lên, khoái cảm kích thích khiến anh nhịn không được muốn rên rỉ.

Anh đè nặng giọng nói, mắt nhìn về phía cửa sổ, xúc cảm lại càng rõ ràng.

Động tác của cô trúc trắc, khi nặng khi nhẹ vỗ về thân gậy, mỗi một chút đều đang khiêu chiến thần kinh căng thẳng của anh.

Móng tay không cẩn thận cọ qua khe rãnh trên quy đầu, anh ngửa cổ, hầu kết lăn lộn, phát ra tiếng than nhẹ.

Bạch Phù ngước mắt, thấy hàm dưới căng chặt cùng gân xanh trên cổ anh, hầu kết cũng lăn lên lộn xuống.

Lần đầu tiên Bạch Phù cảm nhận được thế nào gọi là gợi cảm.

Nếu không phải điện thoại đã để trên bàn ăn, thì cô rất muốn chụp lại anh của lúc này.

Khoái cảm ban đầu qua đi, Tông Bách cảm thấy cả người như từ chỗ cao rơi xuống, bụng nhỏ xuất hiện cảm giác hư không.

Lúc này lòng bàn tay Bạch Phù cọ qua mã mắt, chất nhầy dính nhớp khiến cô sững sờ, muốn rụt tay về nhưng lại bị anh đè lại.

Hai mắt anh hồng hồng nhìn cô, mang theo ý trách móc, cũng chứa đựng cả sự khát cầu.

Trong lòng Bạch Phù dao động.

Thiếu niên ngày thường cà lơ phất phơ không ai bì nổi, giờ lại như một chú mèo nhỏ chưa được thỏa mãn, phơi bụng trông mong được chủ nhân vuốt ve.

Cảm giác tương phản này dễ dàng làm lay động tính cách vốn thương người của Bạch Phù.

Tay cô bị anh đè nên không động, nhưng ngón trỏ vẫn có thể nhúc nhích, cào nhẹ vào mã mắt.

Đuôi mắt Tông Bách đỏ ửng, bàn tay buông lỏng, cô dễ dàng tránh tay ra, một tay cô vỗ về chơi đùa quy đầu, tay còn lại vuốt ve phần thân.

Kích thích đồng thời cả hai nơi.

Tông Bách cong lưng, bàn tay chống lên sofa, nặng nề thở dốc, cả người chắn phía trước Bạch Phù.

Hơi thở nóng rực phả vào bên tai Bạch Phù, vành tai mẫn cảm run nhẹ, nhiệt độ cũng len lỏi quanh thân.

Hơi lạnh từ điều hòa lập tức bị cản lại.

Anh giống như bếp lò muốn nhóm lửa cả người cô vậy.

Tiếng thở dốc lúc nặng lúc nhẹ, hệt như vuốt mèo nhẹ nhàng gãi vào ngực cô, ngứa ngáy khó nhịn, nhưng lại chẳng biết cơn ngứa bắt nguồn từ đâu để mà gãi.

Miệng lưỡi cô khô khốc, động tác vuốt ve trên tay cũng là làm theo bản năng.

Thỉnh thoảng không cẩn thận sẽ làm đau anh, nhưng phần lớn thời gian anh đều rất thoải mái, ngày càng muốn tới gần cô hơn.

Bạch Phù cảm giác bả vai trĩu xuống, ngay sau đó trán anh chống lên hõm vai cô, hơi thở ấm nóng phả vào cần cổ trắng nõn của Bạch Phù.

Cả người cô cứng còng.

Mà người anh lại mềm nhũn, chỉ có chỗ kia là càng ngày càng cứng.