Lúc này Lưu cẩu mới quay sang nhìn Bạch Phù: “Thật sao?”
Bạch Phù gật đầu: “Thật.”
Hai mắt Lưu cẩu sáng lên: “Tiền gọi gái mày cũng trả hả?”
Trong lòng chán ghét nhưng ngoài mặt Bạch Phù vẫn tỏ ra như không có gì: “Không thành vấn đề.”
Nghe vậy, Lưu cẩu vui như nở hoa, hai nữ sinh này tuy xinh đẹp nhưng có năm sáu anh em, muốn làm cũng không dễ chia, mà trong KTV lại khác, gái trong đó có rất nhiều, hơn nữa em nào em nấy đều ngoan ngoãn nghe lời, còn có thể gọi thêm mấy người anh em khác đến, coi như người đại ca như hắn cho đàn em hưởng lợi chung. Vì thế không cần thiết nhặt hạt mè mà ném dưa hấu.
Đang lúc hắn chuẩn bị đồng ý, một bóng người đột nhiên xuất hiện, Lưu cẩu còn chưa nhìn rõ là ai thì đã bị ăn thụi một cái vào mặt, cả người bay hẳn ra ngoài.
Tông Bách đứng thẳng, hai tay đút túi, sau đó nhìn về phía Bạch Phù: “Tôi đến muộn, yên tâm đi, có tôi ở đây thì không ai làm cậu bị thương được đâu.”
Bạch Phù: …Cậu đến chậm thêm chút nữa là tôi giải quyết xong rồi.
“Anh Bách!!”
Lưu Kim Đạt và Vệ Kiệt Nhạc ngồi xổm cách đó không xa, nhìn thấy người thì chạy nhanh tới.
Lưu cẩu che gương mặt đã sưng lên như ổ bánh mì của mình, nhờ mấy thằng đàn em nâng đứng dậy rồi giận dữ nói: “Thằng ranh này mày tới đúng lúc lắm, lần trước mày đánh gãy một chân của anh em tao, hôm nay thù mới hận cũ trả luôn một thể, các anh em đâu, lên!!!”
Tông Bách đưa mắt ra hiệu cho Bạch Phù: “Cậu dẫn người đi trước đi, chỗ này giao cho chúng tôi.”
Bạch Phù vừa định há miệng, ba người bọn họ đã lao vào đám Lưu cẩu, tình thế hiện tại không cho cô thời gian nghĩ nhiều, cô đỡ Tịch Nghi Lăng dậy rồi đi ngay.
Chân Tịch Nghi Lăng không đi nổi, cô nhìn xuống, chỗ mắt cá chân hôm qua bị thương nay còn sưng to hơn.
Cô ngồi xuống trước mặt Tịch Nghi Lăng: “Em lên đi, chị cõng em.”
Tịch Nghi Lăng nhìn cục diện trước mắt, hai tay đặt lên vai cô rồi đi đến gần.
Bạch Phù đứng dậy, xóc xóc em ấy lên trên, gương mặt thoáng qua nét đau lòng, em ấy nhẹ quá.
Tông Bách thấy Bạch Phù cõng Tịch Nghi Lăng thì mở to mắt, không để ý nên bị đàn em của Lưu cẩu đấm một phát vào mặt.
Anh lui về phía sau hai bước, nhổ ra một ngụm máu loãng, sắc mặt nặng nề, bắt lấy đối phương rồi ghì xuống đất, nắm tay rơi xuống như mưa trút, những tên khác cũng đều bị anh đánh cho ngã sõng soài.
Lưu cẩu nhìn đến hồn bay phách lạc, má ơi, sao đột nhiên tên này lại đáng sợ vậy???
Bạch Phù cõng Tịch Nghi Lăng chạy rất xa, sau đó thả em ấy xuống ở con phố có đông người qua lại.
“Nghi Lăng, em chờ chị ở đây, chị quay lại xem thế nào, yên tâm nhé, chị về nhanh thôi.”
Cô mới vừa chạy hai bước đã nghe Tịch Nghi Lăng nhẹ nhàng nói: “Bạch Phù, cảm ơn cậu, cũng xin lỗi cậu, là tôi làm liên luỵ đến mọi người.”
Bạch Phù dừng lại nhưng không xoay người, ý cười nhạt nhoà: “Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn hay xin lỗi.”
Bởi vì chúng ta là chị em.
Tịch Nghi Lăng nghe hiểu ý của cô, khẽ mím môi, mắt cũng rũ xuống.
Tịch Nghi Lăng chủ động gọi điện để nhờ cô giúp đỡ đã là tiến bộ rất lớn, Bạch Phù không muốn ép em ấy, dứt lời thì chạy về hướng ban nãy.
Đi được nửa đường đã đụng mặt ba người Tông Bách.
Lưu Kim Đạt lẩm bẩm lầm bầm: “Má nó không biết ai báo cảnh sát, may là chúng ta chạy nhanh, nếu không cũng bị tóm cổ vào đồn rồi.”
Bạch Phù giơ tay lên: “Là tôi báo đó.”
Lúc ấy cô đang kéo dài thời gian, ai biết ba người bọn họ từ đâu xông ra.
Lưu Kim Đạt sửng sốt, vội giơ ngón cái lên: “Báo là tốt, nếu không anh Bách đánh mấy người kia chết khiếp mất.”
Bạch Phù lập tức nhìn về phía Tông Bách, chỉ thấy khoé miệng của anh hơi tím, cánh tay cũng trầy da.
“Mấy cậu có muốn đến phòng khám không?” Cô hỏi.
Vệ Kiệt Nhạc che ngực lại, nhe răng trợn mắt nói: “Vết thương nhỏ thôi, ngủ một đêm, đau ba ngày là khỏi rồi.”
Bạch Phù: ….Vậy cũng được sao?
Nếu bọn họ đều nói không có chuyện gì, cô lại đang lo lắng cho Tịch Nghi Lăng nên nói: “Vậy tôi đưa Nghi Lăng về trước, mai mời các cậu đi ăn sau nhé!”
Cô vừa muốn xoay người, Tông Bách vẫn luôn không nói gì đột nhiên lại nắm lấy cổ tay cô, liếc mắt nói với hai người kia: “Hai cậu tiện đường đưa Tịch Nghi Lăng đến phòng khám một chuyến đi.”
Vệ Kiệt Nhạc hả một tiếng, Lưu Kim Đạt lập tức ấn đầu cậu ta xuống: “Chúng em đi ngay đây ạ!”
Nói xong ánh mắt đầy tò mò mà nhìn qua hai người, sau đó mới lôi kéo Vệ Kiệt Nhạc rời đi.