Ôm Lấy Em - Tiểu Tùng Thử

Chương 29




Bạch Phù lớn như vậy mà chưa từng gặp ai chơi bài khác người như anh.

Trong khoảng thời gian ngắn, cô không biết phải cãi lại anh thế nào.

Gió đêm nhè nhẹ du dương, đuôi tóc của cô rũ xuống vai Tông Bách, chui vào quần áo của anh, vừa lạnh vừa ngứa.

Cũng giống như giờ phút này, cô ngơ ngác mở to mắt, cánh môi khẽ mấp máy, trên mặt còn lưu lại dấu cắn nhàn nhạt của anh lúc giữa trưa, chọc đến tim anh phát ngứa.

Muốn nếm thử hương vị trong miệng cô lần nữa, nếm thử chiếc lưỡi nhỏ mềm mại kia…

Ý nghĩ vừa mới nảy lên, bụng nhỏ bên dưới lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

“Được rồi, không đùa cậu nữa.” Anh ngã ngửa người về phía sau, dựa vào bậc thang.

Bạch Phù không tiếp tục kiềm chế, lập tức đứng dậy.

Dáng vẻ tránh né của cô khiến cho động tác muốn đứng dậy của Tông Bách dừng lại, anh bất đắc dĩ hỏi: “Bạn học Bạch, tôi đâu có đáng sợ đến vậy?”

Bạch Phù quay người lại với anh để chỉnh sửa quần áo, nghe vậy thì nhìn về phía anh: “Không phải đáng sợ, là do cậu luôn đưa ra một vài yêu cầu vô lý, làm người ta không đỡ được.”

Tông Bách cắm đôi tay vào túi: “Nếu cậu cảm thấy việc tôi hôn cậu khiến cho cậu tức giận, cậu có thể hôn trả lại, tôi sẽ đáp ứng cậu mọi lúc.”

Bạch Phù: “…”

Này đâu thể đánh đồng với việc “Tôi đánh cậu một cái, nếu cảm thấy khó chịu, cậu có thể đánh lại tôi”.

“Trở lại chuyện chính đi, cậu tìm tôi có chuyện gì?” Rốt cuộc cũng quay lại chủ đề chính.

Tông Bách hất cằm về phía hai cái cà mèn bên cạnh.

Bạch Phù tiến lên phía trước, khom người dùng một tay xách lên, lúc đứng dậy, cô rũ mắt nói với anh: “Lần sau không cần cố ý gọi tôi đến đây đâu, cậu có thể đem thẳng đến A1, hoăc để tôi đến A10 tìm cậu lấy.”

Nói xong, cô cũng không đợi anh trả lời, xoay người rời đi, anh đột nhiên lên tiếng: “Có chuyện này tôi muốn hỏi cậu.”

Cô xoay người lại rồi đứng yên.

Anh ngồi ở bậc thang, dang rộng hai tay, khuỷu tay để ở mặt trên bậc thang, một chân duỗi thẳng, chân khác gập gối, cổ áo được gài từ nút thứ ba, không che lại xương quay xanh xinh đẹp thon gọn.

Bởi vì chiều cao giữa một người đứng còn một người ngồi chênh lệch, lúc anh nhìn về phía cô phải ngưỡng cổ ra sau, để lộ ra yết hầu, trượt lên tuột xuống khi anh nói chuyện, đẹp đẽ và gợi cảm.

Đây là mị lực độc nhất của tuổi 18 xen vào giữa một chàng thiếu niên và một người đàn ông.

Mang đến cảm giác sạch sẽ của một thiếu niên và sự gợi cảm của một người đàn ông.

Bạch Phù thất thần trong chốc lát, sau khi bình tĩnh lại, cô không thể không thừa nhận, người này có vẻ ngoài quá xuất sắc, xương cốt cũng thuộc loại cực phẩm.

Đợi lâu không thấy anh nói chuyện, Bạch Phù cho rằng anh đang trêu chọc mình, đôi mày cau lại, chuẩn bị bỏ đi.

Lúc này, Tông Bách cuộn bàn tay lại để trên môi ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt liếc qua hướng bên cạnh: “Cậu và Tịch Nghi Lăng có quan hệ gì vậy?”

Bạch Phù không rõ vì sao anh lại hỏi như vậy, nhưng cô biết Tịch Nghi Lăng không thích nhắc đến mối quan hệ với nhà họ Bạch, trước khi thừa nhận thân thích, cô sẽ không công khai mối quan hệ của hai người.

Cô lựa lời để nói: “Tạm thời chỉ là quan hệ bạn học bình thường.”

Nếu Tịch Nghi Lăng nguyện ý tiếp nhận cô, lời này cũng không xem như lừa gạt người khác.

Nhưng lọt vào tai Tông Bách lại được hiểu theo nghĩa khác.

Tạm thời?

Nếu tin đồn là thật, cô thật sự đang theo đuổi Tịch Nghi Lăng, lỡ như theo đuổi thành công, mối quan hệ của hai người sẽ đổi thành người yêu, không còn là bạn học bình thường?

Tông Bách càng nghĩ trong lòng càng hụt hẫng.

Anh cũng không rõ vì sao mình lại như vậy, nhưng sau khi được nếm hương vị ấy vào giữa trưa, trong tâm trí chỉ chứa đựng hình bóng cô.

Rõ ràng mới tách ra vài giờ, đã muốn mượn việc trả cà mèn để gặp lại cô.

Chẳng lẽ trên người cô có độc, sau khi anh dính vào thì sẽ thay đổi không còn là chính mình nữa?

Không được, anh không thể tiếp tục thế này.

Bạch Phù thấy sắc mặt của anh biến đổi đa dạng, không biết anh đang suy nghĩ gì, mắt thấy tiết tự học buổi tối đã gần bắt đầu, cô tranh thủ chạy về khu dạy học.