Ôm Lấy Em - Tiểu Tùng Thử

Chương 117: Phiên ngoại (hoàn toàn văn)




Bạch Phù có bộ đồ lót bị người nào đó xé rách, cô không để ý lắm nhưng người kia lại rất quan tâm, cuối tuần kéo cô đi chọn đồ lót mới bằng được.

“Em có thiếu đồ lót mặc đâu.” Cô nhỏ giọng nói.

Tông Bách ôm eo cô, đầu hơi cúi, nghe cô ngượng ngùng kề tai nói nhỏ, tay anh khẽ ôm lấy eo cô, trong lòng nhộn nhạo.

“Quần áo đẹp sợ gì nhiều.”

Bạch Phù không lay chuyển được anh, đành phải nghe theo.

Không để cô nghĩ nhiều, đi lên từ thang cuốn quẹo trái chính là cửa hàng đồ lót đắt tiền.

Đây là lần đầu tiên cô đi mua đồ riêng tư như vậy với người khác, cực kỳ xấu hổ.

Nhưng nhân viên hướng dẫn ở cửa hàng có kiến thức rộng rãi, vừa thấy dáng vẻ Bạch Phù đoan trang là liên tiếp giới thiệu mấy bộ đồ lót kiểu dáng nhã nhặn.

Bạch Phù thất thần vuốt ve bộ đồ lót bảo thủ trong tay, ánh mắt lại không kìm được mà ngó sang khu treo đồ lót gợi cảm táo bạo.

Nhân viên hướng dẫn hẵng còn đang tích cực giới thiệu, Tông Bách lười biếng ôm lấy vai Bạch Phù, cắt ngang lời nhân viên: “Để chúng tôi tự xem đi.”

Lúc này lại có mấy người khách khác vào cửa hàng, nhân viên hướng dẫn có chút nuối tiếc vì không được phục vụ cho đôi tình nhân có vẻ ngoài xuất sắc này.

Không có người ngoài ở đây, Bạch Phù mới thở phào một hơi, Tông Bách ôm cô sang quầy bên cạnh.

Khu treo những bộ đồ lót rực rỡ táo bạo.

Hai mắt Bạch Phù sáng lên, đáy mắt Tông Bách cũng thấp thoáng ý cười: “Em thích bộ nào thì lấy bộ đó.”

Cô ừ một tiếng rồi nghiêm túc chọn lựa.

Chọn đồ lót đẹp là để lấy lòng chính bản thân mình, nhưng bây giờ lại có thêm một lý do.

Cô chọn hai bộ rồi hỏi anh: “Anh thấy bộ nào đẹp hơn?”

Một bộ là đai ren mỏng gần như trong suốt.

Một loại là áo lót nửa ngực gợi cảm, đai áo phía sau buộc thành hai cái nơ nhỏ.

Cô còn chưa mặc mà mồm miệng Tông Bách đã khô khan.

Anh nói: “Thích hết.”

Giọng nói của anh trầm thấp còn hơi khàn, da mặt Bạch Phù mỏng lên nhoáng cái đã đỏ ửng: “Thế em đi thử.”

“Ừm.”

Bạch Phù vào phòng thử đồ, Tông Bách chờ bên ngoài.

Một phút sau, Tông Bách nghe tiếng cô khẽ kêu, vội hỏi: “Em sao thế?”

Cô ảo não: “Tóc bị vướng rồi, em không gỡ được.”

“Để anh giúp em.”

Tông Bách đi vào, Bạch Phù đưa lưng về phía anh, tóc dài che đậy toàn bộ phần lưng nhưng trong phòng thử đồ là gương ở cả ba mặt, ánh mắt của anh xuyên qua bả vai tuyết trắng, liếc mắt nhìn phong cảnh mạn diệu trong gương.

Bầu ngực được áo lót nâng lên, nửa bầu ngực lộ ra ngoài không khí, đai áo đỏ rượu vang càng tôn lên làn da trắng như tuyết, bả vai mượt mà tinh tế, dáng người thon thả xinh đẹp.

Mắt Tông Bách nóng rực khiến Bạch Phù chẳng dám nhìn thẳng, một tay cô che ngực, nhẹ giọng giục: “Anh nhanh giúp em gỡ tóc ra đi.”

Anh ừ một tiếng, đi lên một bước, vén mái tóc dài đen nhánh ra, tấm lưng trắng nõn không tì viết bày ra trước mắt anh, khác với kiểu cài khuy bình thường, hai dây áo này đan xen lẫn nhau, đỏ và trắng giao hoà đánh sâu vào thị giác, gợi cảm cùng thanh thuần quấn quýt lấy nhau, không ngừng trêu chọc dây thần kinh lý trí của Tông Bách.

Trái cổ của anh lăn lộn, ngón tay chạm vào dây áo, cẩn thận gỡ từng sợi tóc ra.

Da đầu được buông lỏng, Bạch Phù biết anh thể nào cũng đòi công, khoé môi vừa khẽ nhếch lên thì cả người anh đã sấn vào.

Hai tay Tống Bách nắm lấy đầu vai cô, khom người, cằm dựa vào má cô, ánh mắt nhìn vào trong gương, con ngươi đen nháy quay cuồng dục niệm.

“Cục cưng thật là đẹp.”

Đầu quả tim Bạch Phù như run lên.

Kiểu đồ lót cô thích với bề ngoài của cô đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, đây là bí mật xấu hổ không dám nói với ai, bây giờ lại có người cùng cô chia sẻ, còn bao dung thưởng thức cô, điều này khiến cô vô cùng vui thích.

Tông Bách đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh mang theo chút ngượng ngùng kia, máu trong người càng nóng hơn.

Bạch Phù chuẩn bị mua bộ này, vừa quay người đã bị anh kéo vào trong lòng.

“Tông Bách…Đang ở….”

Nụ hôn rơi xuống, đầu lưỡi nhanh chóng chui vào miệng lấp kín những gì cô muốn nói.

– HOÀN TOÀN VĂN –