Ôm Khối Băng Về Làm Vợ

Chương 1: Trác Viêm




Trác Viêm mãi mãi sẽ không quên được lần đầu tiên hắn gặp Hill.

Khi ấy, hắn đang nhảy nhót trong bar với đám bạn thân, Ban đêm ở London rất náo nhiệt, dù mùa hè chưa tới nhưng trong bar đã không thiếu gì mấy cô em ăn mặc nóng bỏng, lẫn trong đám đông nhảy múa, lắc lắc vòng eo mềm mại của mình. Lúc giai điệu lên đến cao trào, các cô còn high đến mức cởi áo lót quăng vào đám đông – nhất thời, không khí sôi sục được đẩy lên đỉnh điểm.

Đó là lúc Hill xuất hiện.

Dưới ánh đèn màu lấp loáng, khuôn mặt tinh xảo của anh như ẩn như hiện, lúc thì sắc bén, lúc thì dịu dàng. Trên mặt anh không có cảm xúc gì, đôi mắt trầm ổn bình thản, tổng thể nhìn hơi lạnh lùng, tựa như không ai có thể đến gần anh, không gì có thể làm anh hứng thú. Ở nơi hỗn tạp này, anh như tách biệt hẳn với khung cảnh xung quanh.

Từ đằng xa liếc thấy Hill, Trác Viêm như bị điện giật, hơi thở nghẹn lại – dường như khung cảnh náo nhiệt xung quanh bỗng chốc bị thủy triều cuốn phăng đi hết, toàn bộ thế giới rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn lại bóng dáng của hắn và con người trước mặt kia. Trái tim hắn không nhịn được đập bình bịch.

Hill mặc một bộ vest được cắt may tỉ mỉ, đang nói gì đó với người phục vụ. Dưới ánh đèn ở quầy bar, khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh trắng nõn không tì vết, đôi lông mày nhạt màu, chiếc mũi cao thẳng, môi mỏng cong lên… Tất cả những điều ấy đều là độc dược xâm nhập thẳng vào trái tim hắn, làm hắn trúng độc trong khoảnh khắc.

Thấy vẻ mặt khác thường của Trác Viêm, bạn thân đẩy đẩy hắn: “Nhìn gì thế? Thích thì làm nhanh lên rồi qua đó với anh ta.”

Bị bạn đẩy, Trác Viêm lập tức tỉnh táo lại, mắt không chớp nhìn người kia đang được phục vụ viên cung kính mời lên tầng – rõ ràng là anh sắp đi. Mãi đến khi bóng dáng anh biến mất ở góc rẽ, hắn mới chịu thu mắt lại.

“Đệt, đi nhanh thế thì làm ăn được gì?” Người bên cạnh xuýt xoa thở dài, quay sang bĩu môi với hắn: “Cậu Trác này, mày ngẩn ra làm gì, đừng nói với tao là mày không có ý đồ gì với anh ta nhé?”

Nhìn thằng bạn xấu Phỉ Văn Vũ của mình, Trác Viêm cười cười lắc đầu: “Nói đùa gì thế, mày đã thấy tao làm người xấu bao giờ chưa?”

“Mày không xấu thì còn ai xấu? Hay là nhìn anh ta không đơn giản nên mày mới không dám thế.” Phỉ Văn Vũ nhướn mày: “Nếu là người khác tao còn tin được, chứ là mày… Có đánh chết tao cũng không tin!”

Mấy đứa bạn khác lập tức hùa theo: “Đúng đấy đúng đấy, đến cả con gái của bang chủ bang 3K mày còn lăn chán trên giường rồi phủi đít bỏ đi cơ mà, sao lại sợ người kia được! Trong từ điển của mày đã bao giờ xuất hiện từ sợ đâu?”

Trác Viêm nhìn đám bạn thân một lúc, rồi lại nhìn lên tầng đầy ẩn ý, mãi sau mới tủm tỉm cười: “Chẳng qua tao vừa nghĩ ra một trò thú vị hơn thôi.”

“Trò gì trò gì?” Phỉ Văn Vũ lập tức hóng hớt.

“Là thế này…” Hắn cười cười ngoắc ngoắc đám bạn tốt lại, nói ra ý tưởng của mình.

“Á đù! Nghe được phết đấy!” Eric – một thằng bạn khác của hắn – ngẩng lên, đôi mắt màu ngọc bích tràn đầy hưng phấn, nhưng không được một lúc đã rụt cổ lại: “Nhưng mà… chỉ sợ quản lý không đồng ý thôi. Mày định thuyết phục ông ta thế nào?”

Trác Viêm híp mắt cười một cách quái dị: “Xem tao đây này.”

Nói rồi, hắn đứng lên đi về phía quầy bar, yêu cầu bartender cho mình gặp quản lý – dáng vẻ chính nghĩa như thể thực sự muốn ý kiến với bar vậy.

Sau lưng hắn, Eric hắc hắc cười: “Tao cá nó sẽ thất bại cho coi.”

Phỉ Văn Vũ chỉ cười không nói, xoa cằm nhìn thằng bạn thân ở đằng xa. Cả nhóm đều là sinh viên Y của một đại học gần đây, rảnh rỗi không có việc gì làm thì chạy tới đây uống chút rượu, cược chút đồ. Thứ đặt cược thì loại nào cũng có, nhưng phổ biến nhất là – người thua sẽ phải tiếp cận người đầu tiên bước vào bar hoặc người đầu tiên đến gần mình kể từ khi thua cược, bất kể nam nữ lớn bé hay xấu đẹp ra sao. Có một lần gã thua cược, phải hầu chuyện một bà cô trung niên to gấp ba lần gã, đêm đó suýt chút nữa còn bị bà ta lôi đi thuê phòng – thực sự là thảm không chịu nổi. Sau này, đám bạn xấu vẫn cười vào mặt gã mãi.

Mà ân oán giữa Trác Viêm và bang phái lớn nhất bấy giờ – bang 3K – cũng bắt đầu từ một lần thua cược như vậy. Mà cũng chẳng trách được, ai bảo người đứng ở cửa lúc ấy lại là Katherine – đứa con gái xinh đẹp mà bang chủ yêu thương nhất chứ… Nghe nói tính tình cô Katherine này rất ương bướng khó chiều, nhất là còn cực kỳ ghét người da vàng – mà Trác Viêm tuy rằng có nhiều đặc điểm là con lai, nhưng rõ ràng hắn vẫn là người Châu Á. Đám Eric cứ nghĩ lần này hắn chết chắc rồi, ai dè hắn không những lừa được người đẹp lên giường mà còn khiến cô ta yêu mình, đồng thời cách đối phó với sự theo đuổi mãnh liệt của cô sau đó cũng khiến bọn họ phải đổ mồ hôi lạnh.

Phải biết rằng, thế lực của bang 3K trên mảnh đất này rất lớn – trong mắt bọn họ, một Trác Viêm không quyền không thế chẳng khác nào con sâu cái kiến, đập một phát là chết tươi, huống gì chỉ là mang về làm vật cưng cho con gái rượu của mình? Theo lời bang chủ nói thì là – “Con gái tao còn thích mày ngày nào thì tao không tha mày ngày ấy, nó thích mày cả đời thì mày phải theo nó cả đời, đến chết thành tro cũng phải đặt cùng nhau.”

Vì vậy, Trác Viêm cứ thế mà bị tha đi. Đến khi bọn họ đều nghĩ đời hắn đã xong rồi thì hắn mới lò dò trở về – không mất một sợi tóc nào, lúc nào cũng tủm tỉm cười như trước, tựa như cái người bị dẫn đi ngày ấy không phải là hắn vậy.

Lúc ấy cả đám rất ngạc nhiên, xúm quanh hắn truy hỏi, nhưng hắn chỉ cười nói: “Bang chủ nghĩ thiên tài trăm năm như tao mà nhốt lại thì phí quá, nên thả tao ra ~”

— Có nói cũng như không.

Càng về sau Katherine càng tấn công mãnh liệt, trước mặt Trác Viêm luôn tỏ ra là một con mèo nhỏ dịu ngoan nũng nịu, không hề bận tâm đến sự lạnh lùng của hắn – kiên trì đến độ cả đám Eric cũng phải vỗ tay khen ngợi. Đang nồng nhiệt thế mà tự dưng cô ta chịu buông tay hắn ư? Bọn họ đoán già đoán non – nhất định đã xảy ra chuyện trọng đại nào đó, một là hắn đã ký một bản hợp đồng mờ ám với bang chủ, hai là thế lực đằng sau hắn rất lớn mạnh, lớn đến nỗi bang 3K không dám đụng vào. Nhưng mà… Phỉ Văn Vũ gãi cằm – nếu nhà hắn thực sự có thế lực như thế thì tội gì mà hắn phải chạy đến cái xó xỉnh này làm một du học sinh vô danh?

Nhìn từ ngoài vào thì Trác Viêm là một người rất đơn giản – luôn luôn mỉm cười, tính tình rất tốt, dễ giao tiếp, ăn mặc cũng giống như các du học sinh khác, thỉnh thoảng đi làm thêm rồi đi tụ họp với bạn bè, thích thì có một cô bạn gái, chán thì quay về sống độc thân, tiếp tục chuỗi ngày nhàn nhã như trên.

Nói chung là – trên tất cả mọi phương diện, hắn là một người bình thường đến không thể bình thường hơn được.

Nhưng bây giờ khi nhìn Trác Viêm nói chuyện với quản lý ở đằng xa, Phỉ Văn Vũ lại nghi ngờ. Không nói đến chuyện bang 3K thì… Trước đây hắn cũng gặp rất nhiều chuyện nguy hiểm, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn bình tĩnh xử lý tất thảy, dường như không gì có thể làm khó hắn vậy. Nếu nói đó là do may mắn thì chẳng ai tin, nhưng trừ điều đó ra thì không có lý do nào hợp lý hơn cả, cùng lắm thì là vì – hắn quá thông minh.

Mà đúng là Trác Viêm rất thông minh thật. Không hiểu vì sao, cái người lên lớp thì uể oải về nhà thì ngủ cả ngày này lại luôn đứng nhất trong mỗi kỳ thi, còn bọn họ học bở hơi tai ra mới miễn cưỡng chen vào danh sách có học bổng được là thế nào? Huhuhu, nghĩ lại là Phỉ Văn Vũ chỉ muốn ôm mặt khóc  (╥﹏╥)

Điểm khác biệt làm đám bạn phẫn nộ nhất ở Trác Viêm là – vẻ ngoài của hắn quá được! Có một thằng bạn muốn sắc có sắc muốn tài có tài như vậy thực làm bọn họ rất buồn bực. Khuôn mặt của Trác Viêm có đầy đủ những nét đặc thù của con lai – đường nét rõ ràng, cực kỳ anh tuấn, nhất là khi hắn nhìn bạn chằm chằm rồi mỉm cười, đôi mắt đen nhanh ấy sẽ trở nên sâu lắng không gì sánh được, làm bạn cảm giác như là…

Rất thâm tình … Đoạn đối thoại đã xong, Phỉ Văn Vũ nhìn Trác Viêm tủm tỉm cười bước về phía bọn họ, trong lòng cân nhắc mãi một từ.

Ánh mắt ấy cho bạn một ảo giác rằng…. hắn rất yêu bạn.