Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 83: Anh đang bồi thường sao?




Thẩm Tri còn chưa có tới, Diệp Tư Viễn dẫn tôi đi đến bệnh viện gần nhất, tài xế của anh là chú Trữ hỏi có cần giúp một tay hay không, Diệp Tư Viễn lắc đầu nói không cần, sau đó cõng tôi tiến vào đại sảnh bệnh viện.

Thời điểm đăng kí tôi mới nhớ lại là mình thật sự không có mang theo tiền, Diệp Tư Viễn nói: "Trong túi quần của anh có tiền, tự em lấy đi rồi đăng kín đi."

Thời điểm đang lục tìm tiền tôi sờ thấy một vật kỳ quái trong túi quần anh nhưng mà tôi lại không muốn nghĩ nhiều, chỉ mặc cho Diệp Tư Viễn cõng tôi đi vào phòng cấp cứu ở đại sảnh.

Tôi bị thương cũng không nặng, bác sĩ giúp tôi làm sạch vết thương ở bàn tay, sát trùng, sau đó dùng hai miếng băng gạc băng lại. Diệp Tư Viễn yêu cầu bác sĩ tiêm phòng uốn ván cho tôi, tôi trợn to hai mắt: "Không cần đâu!"

Anh nhìn tôi: "Để phòng ngừa ngộ nhỡ, sau khi bị thương tay em còn phải chạm qua rất nhiều thứ."

Được rồi, tôi nhận mệnh.

Bác sĩ giúp tôi thử test trên da, một lát sau xác nhận không có quá mẫn cảm liền kêu tôi kéo quần jean xuống rồi tiến hành tiêm vào.

Diệp Tư Viễn vẫn đứng ở bên cạnh tôi, thậm chí tôi đã có chút thẹn thùng rồi, liếc anh một cái: "Chích cái mông mà anh cũng nhìn?"

Anh sửng sốt một chút sau đó xoay người đi ra ngoài.

Bác sĩ len lén cười, hỏi tôi: "Bạn trai cô hả?"

"Không phải."

"Cô đang mặc đồ của anh ta đấy."

"Tôi lạnh!"

"Cậu ta đang theo đuổi cô...cô không có đồng ý sao?" Bác sĩ là một người đàn ông trung niên hơn 40tuổi vậy mà lại rất nhiều chuyện.

Tôi trừng ông ta: "Nhìn anh ta giống như là đang theo đuổi tôi sao?"

"Tại sao lại không giống ? Cô không nhìn thấy ánh mắt cậu ta nhìn cô sao, thành ngữ đó nói như thế nào nhỉ? À! Thâm tình khẩn thiết nha!"

"A ————" Bất ngờ chưa kịp chuẩn bị thì cái mông của tôi đã bị tiêm: "Bác sĩ, nhẹ tay chút!"

"Được rồi!" Bác sĩ đưa cho tôi một miếng bông sát trùng: "Tự giữ nha."

Tôi đè nó vào vị trí lỗ kim, đứng lên, kéo quần.

Bác sĩ dọn dẹp dụng cụ, nhìn tôi phải đi, nói: “Cô gái, cô đừng ghét bỏ thân thể người ta không tốt, thằng nhóc đó dáng vẻ không tệ, nhìn người trầm ổn đáng tin, nếu như trong nhà phản đối thì cô cứ kiên trì, kiên trì hơn nữa, người tàn tật muốn tìm đối tượng cũng không dễ dàng gì, tôi thấy hình như cô cũng có ý với cậu ta."

Có ý ở chỗ nào…chỗ nào nha! Tôi dựng râu trợn mắt nhìn bác sĩ, không biết nên trả lời như thế nào, nói cám ơn rồi đi ra khỏi phòng.

Khập khiểng đi tới trên hành lang, Diệp Tư Viễn đang đợi tôi.

Anh đang nhìn tranh tuyên truyền trên tường, thân thể đứng rất thẳng, bả vai thả lỏng, nếu như bỏ qua việc áo sơ mi trên người anh bị tôi ép tới nhăn nhúm cùng với ống tay áo mềm mại buông thong xuống dưới thì nhìn anh thật anh tuấn bất phàm, ưu nhã thong dong.

Nghe được âm thanh của tôi, anh nghiêng đầu lại, nhanh chóng đi tới trước mặt tôi, đưa lưng về phía tôi, khom người xuống.

"Không được đi chân trần, trên đất rất lạnh."

"Còn không phải là do anh sao! Em không có giày!"

"Là tự em vứt đi." Anh buồn buồn nói, tôi lặng lẽ cười một cái sau đó nằm úp sấp trên lưng anh.

Diệp Tư Viễn dẫn tôi đi tới một phòng khác, bác sĩ nhìn mắt cá chân trái của tôi một cái, thật may là chỉ bị trật nhẹ, có một chút sưng đỏ, bác sĩ xịt thuốc cho tôi sau đó quấn băng co dãn, lại lấy túi chườm nước đá đắp lên, cuối cùng quấn thêm mấy vòng băng nữa rồi bảo tôi đến đại sảnh nghỉ ngơi 15 phút, túi chườm nước đá tan hết, thay băng là có thể đi về.

Diệp Tư Viễn cõng tôi đến đại sảnh nghỉ ngơi, cùng tôi sóng vai ngồi xuống, anh khẽ khom lưng nhìn chân trái của tôi một cái, đột nhiên bảo tôi gác chân qua đùi anh.

“Sao vậy?" Tôi có chút đề phòng nhìn anh, thân thể còn lui về phía sau một chút.

"Nâng cao chân một chút sẽ tiêu sưng dễ dàng hơn."

"Bác sĩ lại không có nói như vậy."

Anh giương mắt nhìn tôi một cái, nhỏ giọng nói: "Lúc còn nhỏ anh thường bị té ngã, cũng hay bị trẹo mắt cá chân, là bác sĩ dạy cho anh."

Tôi không lên tiếng, suy nghĩ một chút liền nghiêng người sang gác chân trái lên đùi anh.

Hai người chúng tôi trầm mặc ngồi trên ghế, trong phòng cấp cứu của đại sảnh người đến người đi vội vã. Tôi lặng lẽ dời tầm mắt qua nhìn gò má Diệp Tư Viễn, thời gian lướt qua khuôn mặt của anh làm cho đường cong trên mặt anh rõ ràng hơn rất nhiều, so với mấy năm trước cương nghị, bén nhọn hơn một chút, lại bớt một chút dịu dàng, trong sáng.

Trán đầy đặn, sống mũi cao, đôi môi quật cường, đường cong ở cằm đẹp đẽ hợp thành một bức tranh đẹp mắt, gương mặt của anh có chút gầy, tóc nơi thái dương hơi dài che mất lỗ tai của anh, không biết anh đang nhìn nơi nào, mắt buông xuống, lông mi dài mảnh theo cái nháy mắt chậm rãi phe phẩy làm cho lòng của tôi cũng ngứa theo .

Chúng tôi vẫn không có nói chuyện, Diệp Tư Viễn cũng không có xoay đầu lại nhìn tôi, cho đến 15 phút sau, anh mới mở miệng: “Anh cõng em đi thay băng."

"Được." Tôi nhỏ giọng đáp lời, trèo lên trên lưng anh.

Tim của tôi đập rất vững vàng, cánh tay ôm thật chặt cổ anh, gò má dán sát vào mặt của anh, còn nhẹ nhàng cọ xát, thật là ấm áp nha. . . Bất tri bất giác tôi liền nở nụ cười.

Từ bệnh viện trở lại chung cư tôi ở không được lái xe vào, Diệp Tư Viễn cõng tôi đi vào sâu trong chung cư.

Đêm đã rất khuya, trong chung cư chỉ còn lại đèn đường mờ vàng chiếu đường cho chúng tôi, các ngôi nhà trong chung cư gần như đã tắt đèn, chợt có mấy cửa sổ sáng đèn, tôi nghe tiếng bước chân của Diệp Tư Viễn, rõ ràng, kiên định, có lực, trong lòng dần dần trở nên mềm mại.

"Này, anh mệt không?" Tôi hỏi anh.

"Không mệt."

Anh vẫn khom người thật thấp, dựa vào sức lực của eo chống đỡ lấy trọng lượng thân thể của tôi, tôi hiểu rất rõ, không hề đơn giản.

"Có phải là em rất nặng không?"

"Không có." Anh dừng một chút, lại nói: "Em gầy đi rất nhiều."

"Em có ăn cơm đều đặn ."

"Chắc làm quảng cáo rất mệt, có phải thường xuyên tăng ca hay không?"

"Hết cách rồi, 24 giờ đợi lệnh, khách hàng có lệnh, hễ kêu là phải tới thôi." Buổi chiều nay không phải là như thế sao, tôi nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng.

". . ."

Một lát sau, anh lại nói: "Còn phải tiếp khách hàng uống rượu? Năm trước em bị . .. Ngộ độc rượu?"

"Nếu tiếp khách hàng thì em sẽ không uống nhiều, năm ngoái lần đó là uống rượu mừng của Vương Giai Phân." Nghĩ đến Vương Giai phân, tôi liền cười: "Ai, Diệp Tư Viễn, anh biết không? Vương Giai Phân đã làm mẹ rồi! Sinh được một cô công chúa , gọi Đóa Đóa, đã sắp 6 tháng tuổi."

"Thật không?" Anh cúi đầu nở nụ cười: "Rất tốt, thời gian trôi qua thực vui vẻ."

"Đúng vậy, Uyển Tâm cũng sắp ra khỏi ngục rồi."

Bước chân của anh ngừng một chút, lập tức tiếp tục đi: " Sau khi cô ấy ra tù, anh sẽ sắp xếp cho cô ấy một công việc."

"Không cần."

"Tiểu Kết, cô ấy bước ra ngoài xã hội một lần nữa, tìm việc làm sẽ không thuận lợi, anh không thể hứa sẽ cho cô ấy đãi ngộ tốt nhưng mà anh vẫn có thể bảo đảm cô ấy tới chỗ của anh sẽ không bị thành kiến cũng không phải chịu uất ức."

Tôi biết rõ Diệp Tư Viễn thực sự nói thật nhưng vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, tôi hỏi: "Diệp Tư Viễn, anh đang bồi thường sao? Là bồi thường cho Uyển Tâm hay là bồi thường cho em?"

Anh trầm mặc thật lâu, chỉ bước một cách máy móc về phía trước, đúng lúc tôi cho là anh sẽ không có trả lời thì anh lại mở miệng: "Không phải là bồi thường."

"Vậy thì là cái gì?" Tôi kề sát đôi môi tiến tới bên lỗ tai anh: "Diệp Tư Viễn, anh có thể nói cho em biết khi đó tại sao anh laị muốn chia tay với em hay không?"

Anh không có lên tiếng.

Tôi tiếp tục hỏi: "Còn có hiện tại, tại sao anh lại trở về?"

Anh vẫn không có lên tiếng như cũ, tôi bắt đầu tức giận, đang cố gắng nhẫn nhịn không muốn nổi đóa thì một giọng nói phá vỡ đêm yên tĩnh.

"JO¬JO!"

Diệp Tư Viễn dừng lại, chúng tôi đã sắp đi tới chỗ tôi ở, tôi và anh cùng nghiêng đầu nhìn sang bên, một tay Trình Húc đang cầm áo khoác lông của tôi, một tay giơ cái túi xách của tôi lên, đứng ở dưới đèn đường.

"Trình Húc, tại sao anh ở chỗ này?"

"Em quên đồ, anh đưa tới cho em. Chìa khóa cũng không có thì em định vào nhà bằng cách nào?"

"Tìm chủ cho thuê nhà lấy chìa khóa dự phòng." Tôi nhỏ giọng trả lời.

Trình Húc đi tới, nhìn Diệp Tư Viễn một chút, lại nhìn nhìn tôi, lông mày anh ta nhíu lại: "JO-JO, em làm sao vậy?"

Diệp Tư Viễn khom người, tôi không biết anh có ngẩng đầu hay không, tôi nói với Trình Húc: "Vấp ngã, trặc chân, mới vừa đi bệnh viện."

"Có nặng lắm không?" Giọng của Trình Húc tràn đầy lo lắng.

"Không có việc gì, mấy ngày nữa là tốt rồi."

Đột nhiên tôi phát hiện mình còn chưa có giới thiệu hai người bọn họ với nhau nhưng cũng không biết nên giới thiệu như thế nào, đành phải chỉ vào Diệp Tư Viễn nói với Trình Húc: "Diệp Tư Viễn." Rồi chỉ Trình húc, nói với Diệp Tư Viễn: "Trình húc."

"Chào anh." Nét mặt Trình Húc có chút nghiêm túc, anh ta hơi gật đầu một cái.

Diệp Tư Viễn đứng thẳng người, nói: "Chào anh."

Tôi đưa tay phải ra với Trình Húc: "Thật xin lỗi vì đã để cho anh phải chờ lâu như vậy, đưa đồ cho em đi, anh cũng nên về nghỉ ngơi rồi."

Tay áo vest của Diệp Tư Viễn rất dài, tôi chỉ có thể lộ ra mấy đầu ngón tay, lúc này bàn tay đưa ra, Trình Húc liền thấy băng gạc trên tay tôi, anh ta hỏi: "Tay của em bị sao vậy?"

"À, bị trầy da một chút, không có gì." Tôi tiếp tục đưa tay ra nhưng Trình Húc lại không có đưa đồ cho tôi, chỉ nói: "Để anh cầm giúp em, tay của em đang bị thương, không nên cầm thứ gì cả, trong túi xách đều là quà tặng, rất nặng."

Tầm mắt của anh ta quét qua tay áo sơ mi đang rũ xuống của Diệp Tư Viễn, lòng của tôi bị siết thật chặt, nói: "Không sao, em có thể cầm, anh đưa cho em đi."

"JO¬JO."

“Đưa cho em!"

Trình Húc vẫn không nhúc nhích, tôi vẫn đưa tay ra, có chút không nhịn được: "Đưa cho em! Trình Húc."

"Tiểu Kết." Đột nhiên Diệp Tư Viễn lên tiếng: "Để cho Trình Tiên Sinh giúp em cầm lên đi, cẩn thận không vết thương trên tay lại rách lần nữa."

Tôi đập lên vai anh một cái: "Em nói em không sao! Hai người muốn thay em quyết định cái gì hả! Tay em không có việc gì! Chân em cũng không có chuyện! Tự em có thể đi được!"

Chân tôi vừa chạm đất đã trượt, cả người lảo đảo, Diệp Tư Viễn liền hô lên: "Tiểu kết! Đừng động đậy!"

Anh cúi người thấp hơn, tôi lập tức dừng động tác lại, tiếp tục ngoan ngoãn ôm cổ anh, ngẩng đầu nhìn Trình Húc, vươn tay ra một lần nữa: "Trình Húc, đưa cho em, anh đi về nghỉ ngơi đi, hôm nay cám ơn anh."

Lần này, Trình Húc không tiếp tục kiên trì nữa, anh ta đến gần mấy bước, đưa đồ cho tôi , nhìn tôi một cái thật sâu rồi rời đi.

Cũng không có nói hẹn gặp lại.

Tôi móc chìa khóa từ trong túi xách ra, nói với người đàn ông đang trầm mặc nãy giờ: "Đi thôi, em ở lầu năm."

Đèn cảm ứng trong hành lang đã sớm hư, lối đi đều đen như mực, Diệp Tư Viễn rất cẩn thận, chung cư cũ, hành lang chật hẹp, anh lại chưa quen thuộc với nơi này, cũng không có cách nào vịn tường hoặc lan can, mỗi một bước đi đều thử thăm dò đạp đạp rồi mới dám bước tới.

Mò mẫm đi đến lầu năm, tôi mở cửa chống trộm ở phòng ngoài ra, mới vừa vào cửa thì em trai Tưởng Chính Quang ở phòng đối diện cầm thau nước rửa mặt đi ra, chúng tôi nhìn thấy đối phương thì đều giật nảy mình.

"Sao vậy? Tiểu Trần." Mọi người đều là hàng xóm nhiều năm rồi, lại xài chung bếp và phòng vệ sinh, tự nhiên biết rõ. Huống chi, đây là lần đầu tiên tôi dẫn một người đàn ông về nhà, mà người đàn ông này vừa liếc qua đã hiểu ngay là người đặc biệt, tư thế của chúng tôi lại vừa mập mờ vừa thân mật như vậy.

"Trặc chân." Tôi cười với cậu ta, chỉ chỉ phòng của mình với Diệp Tư Viễn nói: "Phòng ở giữa."

Diệp Tư Viễn đến cửa phòng của tôi, tôi cùng Tiểu Tưởng chào hỏi liền mở cửa phòng nhỏ của mình ra, Tiểu Tưởng chỉ ngây ngốc nhìn Diệp Tư Viễn, cười cười với chúng tôi rồi chạy vào toilet.

Vào phòng, tôi mở đèn, nói Diệp Tư Viễn đặt tôi xuống bên mép giường.

Chỗ tôi ở là một căn phòng nhỏ rộng 15 m2 , cửa sổ ở trên tường sát giường, cuối giường là một tủ TV, trên đó để một cái TV không biết bao nhiêu tuổi , còn lại chính là một tủ treo quần áo lớn, mở ra có thể thành bàn để Laptop, là một cái tủ có nhiều công dụng.

Trong phòng rất lộn xộn giống như là ăn trộm vừa mới đến viếng thăm, trên đất đầy túi và thùng giấy chưa vứt bỏ, chung quanh giăng đầy đồ vật linh tinh, quần áo của tôi cũng ném khắp xung quanh.

Sau khi Diệp Tư Viễn để tôi xuống, rốt cuộc cũng đứng thẳng người quan sát phòng của tôi.

"Tại sao lại bừa bãi như vậy?" Anh không hiểu hỏi.

"Sắp chuyển đi, chưa tới 2 tuần nữa." Tôi cười: "Em muốn ở chung với Uyển tâm nên định tìm một phòng ở mới."

"Đi vệ sinh như thế nào? Nơi này cũng không có phòng vệ sinh."

"Dùng chung nha, phòng bếp cũng thế, máy giặt quần áo, tủ lạnh ở đây đều để bên ngoài."

"Tiểu Kết, một mình em là con gái lại cùng mấy người đàn ông kia ở cùng một chỗ, không cảm thấy rất nguy hiểm sao?"

"Bọn họ đều là người rất tốt." Tôi thản nhiên nhìn anh: "Nơi này chỉ có 800 khối một tháng, còn bao điện nước, chủ cho thuê nhà lại không keo kiệt, mỗi một gian phòng đều có máy điều hòa." Tôi chỉ vào máy điều hòa ở trên tường đã không nhìn ra “nhan sắc” ban đầu, cười hì hì nói.

Diệp Tư Viễn đứng ở trong phòng , xoay một vòng, vừa cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó, tầm mắt của anh liền bị bức tranh "Mặt trời mọc" trên tường hấp dẫn, anh đi tới bên tường, cẩn thận nhìn bức ghép hình.

Trong chỗ trống giữa mặt trời vẫn chưa có ghép vào, Diệp Tư Viễn lẳng lặng nhìn, tôi hỏi anh: “Anh ghép hết rồi hả?"

Anh quay đầu lại, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Cho nên anh trở lại?" Tôi lắc đầu cười: "Diệp Tư Viễn, anh vẫn chưa trả lời vấn đề em vừa mới hỏi anh."

Anh nhìn tôi, đôi môi giật giật nhưng cái gì cũng không có nói.

Tôi cắn chặt hàm răng đột nhiên mở túi xách của mình ra đổ đồ vật bên trong lên giường, tất cả hộp lớn nhỏ đều rớt ra, có cái đã bị bóc ra, có cái vẫn còn được bao bọc rất đẹp. Tôi có chút thô lỗ mở giấy gói quà, lấy quà tặng ra cho Diệp Tư Viễn nhìn.

"Đây là son nước mà Tiểu Chương tặng cho em, màu sắc rất đẹp phải không? Đây là kính mát Tiểu Quách tặng cho em, ngầu chứ? Đây là đồ trang trí thủy tinh Tiểu Mông tặng cho em, thật đáng yêu! Đây là vòng tay bằng bạc Al¬ice tặng cho em, lần trước cùng cô ấy đi dạo phố cô ấy đã nói muốn mua tặng sinh nhật em. . . Đây là. . . . nước hoa Trình Húc tặng cho em." Tôi xịt rất nhiều nước hoa, hít vào một hơi thật dài: "Thơm quá, đúng không? Diệp Tư Viễn, hôm nay là sinh nhật em, quà tặng của anh đâu?"

Tôi xòe tay ra với anh, băng gạc màu trắng bắt mắt hiện ra.

Anh xoay đầu đi, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, anh không chuẩn bị quà tặng."

"Anh nói láo! !"

Tôi móc một cái hộp nhỏ bằng nhung màu xanh ngọc từ trong túi quần của anh ra, mở ra trước mặt anh: "Đây là cái gì? Đây là cái gì? Anh đừng nói cho em biết bây giờ anh biến thái như vậy, thích bỏ dây chuyền của nữ trong túi rồi đi ra ngoài.”

Anh xoay đầu lại liếc nhìn cái hộp trong tay tôi, bên trong là một dây chuyền kim cương, ở dưới ánh đèn sáng lấp lánh.

Diệp Tư Viễn nhìn tôi, đột nhiên mắt khép hờ, nói: "Thời gian không còn sớm nữa, anh phải đi, chú Trữ còn đang chờ anh."

Nói xong, anh liền xoay người đi tới cạnh cửa.

Tôi muốn điên rồi! Anh lại muốn đi? Anh ngoại trừ đi! Đi! Đi! Còn có thể làm cái gì? !

Tôi lập tức bỏ lại dây chuyền, đứng lên, không để ý vết thương trên chân mà vọt tới chỗ anh, gần như là tôi bổ nhào lên trên người anh, từ sau lưng anh ôm thật chặt eo của anh.

"Diệp Tư Viễn. . . " Gương mặt của tôi dán lên trên lưng của anh, cánh tay tôi siết rất chặt: "Em biết tại sao buổi chiều anh lại gọi em đến A. R. ! Em biết tại sao anh lại muốn đưa em về công ty! Em cũng biết tại sao anh lại tới Olive, em đều biết!"

Thân thể của anh run rẩy nhè nhẹ, tôi tuyệt đối không định buông tay, ngón tay cách áo sơ mi rất mỏng vuốt ve thân thể của anh, thân thể bền chắc, ấm áp, cái này ôm làm tôi nhớ tới những chuyện trước kia, khi đó chúng tôi trẻ tuổi như thế.

Tôi không biết đến tột cùng 5 năm trước đã xảy ra chuyện gì khiến cho anh vứt bỏ tôi, vấn đề kia vẫn dây dưa tôi mãi, làm tôi khốn hoặc không dứt nhưng mà tôi lại vô cùng xác định trong lòng Diệp Tư Viễn vẫn có tôi như cũ.

Anh trầm mặc một hồi lâu, thân thể khẽ giãy giụa, tôi buông tay ra, anh xoay người lại cúi đầu nhìn tôi, một đôi mắt rất sâu rất sâu, tựa như lỗ đen (black hole) trong vũ trụ, hút tôi vào trong đó.

Tôi nghe thấy Diệp Tư Viễn nói: "Hôm nay là sinh nhật em, Tiểu Kết, em nghĩ không sai, anh muốn gặp em nói câu sinh nhật vui vẻ." Anh nhìn dây chuyền bị tôi vứt ở trên giường: "Đó là quà sinh nhật anh muốn tặng cho em, chỉ là anh không biết nên đưa cho em như thế nào hoặc là anh còn có tư cách tặng cho em hay không."

Anh cúi đầu nhìn tay tôi một chút, lại nhìn chân trái tôi một chút, thở dài thườn thượt một hơi: "Em lại bị thương, ở cùng với anh, em luôn bị thương, thậm chí thiếu chút nữa còn mất mạng."

Tôi ngưng mắt nhìn Diệp Tư Viễn, phát hiện hốc mắt anh có chút ửng hồng, anh nhếch miệng cười cười, lại lắc đầu: "Tiểu Kết, chuyện năm đó, anh không muốn giải thích. Anh chỉ có thể nói, thật xin lỗi."

Thật xin lỗi? Thật xin lỗi? Thực xin lỗi cái ông anh á! Tôi khập khiểng lui lại mấy bước, cúi đầu nhìn những cái thùng tán loạn trên đất, khom lưng mở một cái ra, không phải, lại mở một cái, cũng không phải, rốt cuộc tôi cũng tìm được đúng cái thùng giấy đó.

Tôi đổ đồ vật bên trong xuống đất, cầm lên một lọ nước hoa ném về phía anh: "Đây là quà kì nghỉ hè năm kia, anh đi du lịch Âu Châu rồi mua về cho em lọ nước hoa này!"

Tôi lại mở một cái hộp nhỏ ra: "Đây là quà lễ Giáng Sinh thứ nhất của chúng ta, anh mua khuyên tai cho em, thời điểm đó anh nói với em, vật này đại biểu cho dũng khí và sức mạnh, Hàaa...! Dũng khí? Sức mạnh? Anh có không?"

Tôi ném cái hộp về phía anh, hai cái khuyên tai rơi xuống đất.

Tôi lại cầm những đồ khác lên, ném từng cái từng cái về phía anh:

"Đây là quà vào ngày Valentine thứ nhất của chúng ta, anh tặng cho em kim cài áo hình quả cam!" (Cam là kết, tên chị này cũng có nghĩa là quả cam nha)

"Đây là vé xem phim đầu tiên của chúng ta, 《Bảo tàng quốc gia 》! Còn có những thứ này là vé xem phim mỗi lần chúng ta đi xem xong em đều giữ lại!"

"Đây là vé vào miếu thắp hương và uống cháo mồng 8 tháng chạp!"

"Đây là vé vào cửa công viên!"

"Đây là bản đồ núi Linh Đang!"

"Đây là cái áo anh tặng em lúc sinh nhật19 tuổi, là anh tự mình thiết kế, may thành!"

"Còn có những thứ này, đều là quần áo anh mua cho em, những thứ này! Những thứ này cũng vậy!"

Diệp Tư Viễn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, ch mặc tôi ném những thứ đồ kỉ niệm này vào người anh, sau đó rơi ở trên mặt đất, rơi ở bên chân anh.

"Đây là ảnh chúng ta chụp chung. . ." Cuối cùng, tôi cầm trong tay những bức hình kia, nước mắt giống như chuỗi ngọc bị đứt đoạn rơi xuống: "Diệp Tư Viễn, em và anh ở chung một chỗ hai năm, thứ anh để lại cho em cũng chỉ còn lại những thứ đồ này."

Tôi chỉ vào bức "Mặt trời mọc" trên tường : "Còn có cái này, em liều mạng ghép nó, một mực chờ đợi anh trở lại!"

Cuối cùng ngón tay của tôi chỉ vào trái tim của mình: "Diệp Tư Viễn, em đợi anh nhiều năm như vậy, chỉ là muốn chờ một lý do, để cho em có chết cũng chết cho rõ ràng nhưng mà anh lại nói anh không muốn giải thích?"

Tôi bắt đầu xé hình trong tay, từng tờ một, từng tờ một, bị tôi xé tan thành từng mảnh, bể nát không chỉ có tuổi trẻ và khuôn mặt tươi cười của chúng tôi mà còn có tôi đang từ từ ngã vào hầm băng trái tim.

Tôi vung tay lên cánh tay, ném mảnh vụn trong tay lên người anh, những mảnh giấy nhỏ rơi xuống đầy đất, tôi quát lên: "Cút! Ai mà thèm mấy thứ này! Ai mà thèm quà tặng của anh! ! Anh đã có bản lãnh đi thì cũng không cần trở lại! ! Bây giờ anh trở lại là gì cái quái gì? Anh rất thành công! Làm ông chủ! Mở công ty! Con mẹ nó anh còn trở về làm cái gì ——— —————"

Tôi thật sự là không muốn nổi nóng với anh, tôi thật sự là không muốn khóc nhưng mà tôi lại không khống chế được mình! Đã nhiều năm như vậy, ông trời ơi! Cho phép tôi phát tiết một lần đi! Cho phép tôi phóng túng một lần đi! Tôi nhào tới Diệp Tư Viễn, đổ ập xuống người anh, đánh anh, mắng anh, anh cũng không nhúc nhích, giống như cả người bị đóng đinh ở trên mặt đất.

Cuối cùng tôi ngồi xỗm trên đất, ôm đầu gối khóc lớn lên, tôi biết rõ bộ dáng của mình rất nhếch nhác, rất khó coi, tóc tai bù xù, cả người run rẩy, giống như một oán phụ, nước mắt rơi như mưa.

Tôi không biết đến tột cùng là mình nên làm cái gì, trong đầu thoáng qua vô số ý niệm, lại một mỗi lần đều bị tôi hủy bỏ, tôi không nghĩ ra, tôi cho là tôi có thể nghĩ thông suốt nhưng vẫn là không nghĩ ra. Giống như đi vào một ngõ cụt, đi như thế nào đều không thể thoát ra khỏi cái mê cung này.

Diệp Tư Viễn ngồi chồm hổm xuống bên cạnh tôi, anh lại gần, giơ phần còn lại của cánh tay chạm vào bả vai của tôi, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào rồi buông xuống, anh nói:

"Tiểu Kết. . ."

Tôi chờ thật lâu, cũng không nghe thấy gì nữa.