"Anh Tư Hòa . . . Xin chào." Tôi giật nhẹ khóe miệng, nhỏ giọng nói.
Diệp Tư Viễn lại nói: "Đây là bạn gái của anh Tư Hòa. Hạ Thư Ý"
"Chào chị Thư Ý."
Hạ Thư Ý gật đầu mỉm cười với tôi làm cho tôi cảm thấy cô ấy rất thân
thiết, thoạt nhìn liền biết là người đặc biệt có tri thức, hiểu lễ
nghĩa.
Diệp Tư Hòa nói: "Các em đi vào trước đi, trong xe của anh có rất nhiều quà tặng, trước đó cùng Thư Ý đi Hồng Kông một chuyến liền mua về làm quà tặng cho mọi người.
Diệp Tư Viễn gật đầu, cùng với tôi vào nhà trước.
Lúc Diệp Tư Hoà cùng Hạ Thư Ý bước vào có mang theo rất nhiều túi dựng
quà tặng, đi tới phòng khách anh ta nhiệt tình chào hỏi tất cả sau đó
lấy quà trong túi ra phân phát cho mọi người.
Anh ta tặng
cho ông Diệp một con giáp bằng vàng dùng để trang trí, tặng cho bà Diệp một hộp tổ yến, cho dì nhỏ cùng hai thím dẫn mỗi người một bộ mỹ phẩm trang điểm cao cấp, cho em gái con chú mỗi đứa một cái đồng hồ hàng
hiệu.
Cuối cùng lấy ra một cái đồng hồ Disney bản số lượng có hạn đưa cho Tiểu Tư Viêm, Diệp Tư Hòa nghiêng đầu nói xin lỗi với tôi:
"Anh không ngờ là Tư Viễn dẫn bạn gái về nếu không cũng sẽ mua cho Trần Kết một cái đồng hồ đeo tay rồi."
"Không cần không cần, cám ơn." Trong tay tôi đang cầm quà của anh ta tặng cho Diệp Tư Viễn, là một máy MP4 thế hệ mới. Tôi nhìn Diệp Tư Viễn một chút, anh cúi đầu, cũng
không có nói gì cả.
Dì giúp việc của Diệp gia cùng thím Ba đã
chuẩn bị xong bữa ăn tối, mọi người rối rít đi tới phòng ăn, cho đến lúc này ba mẹ của Diệp Tư Hòa mới đến.
Bác Cả trai là một người đàn
ông trung niên rất gầy, dáng dấp rất giống ba Diệp, bác Cả gái là một phụ nữ trung niên ăn mặc hợp thời, khuôn mặt được trang điểm tỉ
mỉ nhìn cũng không tệ lắm chỉ là vóc người có chút mập mạp. Giọng nói
của bà ta cao vút, mặt mày hớn hở cùng mọi người kể những chuyện về
chuyến du lịch Hongkong. Tôi nhìn bà ta cảm thấy phong cách của bà ta
có chút khác so với những người phụ nữ ở Diệp gia, tôi phát hiện rằng
mình không thích bà ta nhất kà thời điểm tầm mắt của bà ta quét đến
người tôi.
Phòng ăn của Diệp gia rất lớn, trong đó bày hai bàn
tròn lớn, ông Diệp, bà Diệp, bốn gia đình chú bác trưởng bối ngồi chung một bàn còn mười người trẻ tuổi chúng tôi ngồi chung một bàn.
Trước khi ngồi xuống trước tôi giúp Diệp Viễn cởi áo khoác lông, lúc anh đi
toilet rửa chân thì mẹ Diệp đi tới bên cạnh tôi, nhỏ giọng nói: "Tiểu
Kết, con hãy ngồi bên trái Tiểu Viễn, lúc ăn cơm thì giúp đỡ nó một
chút."
Tôi lập tức gật đầu, hiểu rõ ý tứ của mẹ Diệp, bàn tròn
rất cao, Diệp Tư Viễn có thể tự mình ăn cơm nhưng lại rất khó gắp các
món ăn trong dĩa thủy tinh đặt trên bàn quay, tôi nhất định phải quan
tâm đến anh nhiều hơn một chút, đây là việc hoàn toàn không làm khó
được tôi, những việc này tôi đã làm một năm, lúc ăn cơm đã sớm tạo
thành một loại ăn ý với Diệp Tư Viễn.
Đối với khẩu vị của
anh tôi nắm rõ như lòng bàn tay hoàn toàn không cần anh mở miệng cũng
có thể gắp được những món anh thích ăn bỏ vào chén của anh. Sau khi bắt
đầu ăn cơm tôi liền lặng lẽ làm những việc này, thỉnh thoảng nhỏ giọng
nói với anh mấy câu, lúc rượu đỏ trong ly của anh hết tôi sẽ kịp thời
rót thêm . Lúc ngẩng đầu tôi có thể nhìn thấy ở phía xa mẹ Diệp đang
nhìn tôi bằng một ánh mắt tán dương.
Diệp Tư Dĩnh ngồi ở bên cạnh Hạ Thư Ý, tuổi của hai người này bằng nhau, luôn trò chuyện về kinh
doanh có lúc Diệp Tư Hòa cũng sẽ tham gia thảo luận, tôi nghe không
hiểu lắm, quay đầu nhìn Tần Lý cùng Tần Miễn, Tần Miễn buồn bực dùng
bữa, nửa ngày cũng không nói một câu còn Tần Lý đang cười đùa cùng với
Tư viêm cảm thấy tầm mắt của tôi thì cười cười nhìn về phía tôi còn để
đũa xuống giơ giơ ly rượu.
Tôi cũng mỉm cười phát hiện ra rằng
mọi người trên bàn này ngoại trừ Tư Viêm và Hoan Hoan mới 2 tuổi cũng
chỉ có tôi và Tư Viễn còn đang đi học, những người khác đều đã đi làm,
có vẻ như công việc cũng không tệ lắm.
Tôi nghe thấy Diệp Tư
Dĩnh hỏi Hạ Thư Ý: " Chị tính toán lúc nào thì trở về D thị cũng đã đến lúc chị và anh Tư Hòa nên kết hôn rồi đó."
Hạ Thư Ý vẫn chưa trả lời thì Diệp Tư Hòa đã mở miệng: "Đừng nhắc tới chuyện này nữa, cô ấy
ở Thượng Hải lâu nên quên mình là người ờ đâu rồi, trước đó còn vừa
mới mua một căn nhà nữa đấy."
Chồng của Diệp Tư Dĩnh là Tống hạo nói: "Tính toán ở lại Thượng Hải phát triển sao?"
Hạ Thư Ý cười cười, nói: "Đúng là chị có suy nghĩ qua sẽ ở lại Thượng Hải phát triển công ty cũng không tệ, phần lớn nghiệp vụ của công ty chúng
ta đều là nhắm vào ngoại thương, nếu mà trở về thành phố D thì khẳng
định việc phát triển công ty sẽ không tốt lắm nhưng Tư Hòa thì lại
không vui."
Diệp Tư Hòa hừ lạnh một tiếng nói: "Anh có thể vui
sao? Em đã ở lại Thượng Hải ba năm, em tính xem mấy năm nay thời gian
chúng ta ở chung một chỗ là bao lâu?"
Hạ Thư Ý gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong chén anh ta: "Vậy thì anh cũng đến Thượng Hải đi, hiện tại
công việc của công ty anh rất thích hợp phát triển tại Thượng Hải, khẳng định là tốt hơn nhiều so với thành phố D, sẽ không phá sản giống như
công ty trước."
"Ai ai ai, bạn gái của Tư Viễn đang ở chỗ này
đấy! Chừa lại cho anh chút mặt mũi được không! Cái gì gọi là phá sản, đó là do anh có kế hoạch phát triển khác."
Nói xong anh ta đột nhiên hỏi tôi: "A, Trần Kết, em và Tư Viễn học chung một trường sao?"
Anh ta ngồi ở đầu bên kia của bàn tròn, khi nói chuyện với tôi thì giọng
rất lớn làm cho các vị trưởng bối ở bàn bên cạnh đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Tôi gật đầu nói: "Vâng."
"Em học chuyên ngành gì?"
"Quảng cáo."
"A...! Không tệ. Như vậy hẳn là em rất thành thạo với việc lập kế hoạch rồi,
gần đây anh muốn làm một hoạt động, đến lúc đó sẽ tìm em thương lượng,
em là người chuyên nghiệp chắc chắn sẽ đưa ra được ý kiến hay."
Tôi ngây ngẩn cả người chăm chú nhìn Diệp Tư Viễn, anh vẫn không lên tiếng, tôi nói: "Em mới chỉ học năm hai, chuyên ngành vẫn chưa học được gì
nhiều cả."
"Không sao, ăn cơm xong em cho anh số điện thoại đi, đến lúc đó anh sẽ liên lạc với em."
Ặc...Đây là tình huống gì vậy? Tôi nhìn anh ta lại nhìn Hạ Thư Ý, cô ấy đang
chậm rãi dùng bữa, ánh mắt bình tĩnh không giống như bộ dáng của người
mất hứng.
Đùi phải của tôi chạm vào chân trái của Diệp Tư Viễn, anh
ngẩng đầu nói: "Không có việc gì, em đưa số điện thoại cho anh Tư Hòa
đi, anh Tư Hòa mở công ty quảng cáo quả thật là rất cần thông tin về
phương diện này."
"A...Được." Sau khi Diệp Tư Viễn lên tiếng tôi mới cười gật đầu đồng ý.
Lúc này dì giúp việc bưng tới hai dĩa cua đồng lớn.
Lập tức Diệp Tư Hòa nói: "Đây là cua hồ Dương Rừng chính cống mà anh đặc
biệt mang tới, là đồ thật, mọi người nên nhân lúc còn nóng mà ăn thử
đi."
Dì giúp việc chia cua cho mọi người, khi đưa đến chỗ Tần Lí
thì Tần Lí nói: "Cảm ơn, tôi không ăn, đưa cho A Miễn đi." Tần Miễn cũng không chối từ, được ăn hai con cua.
Lúc đưa đến Diệp Tư Viễn anh cũng ngẩng đầu nói: "Dì à, cảm ơn, tôi cũng không ăn."
Diệp Tư Hòa nói: "Tư Viễn, nếm thử đi, cua này rất khác những loại cua khác, thật sự rất ngon."
Diệp Tư Viễn im lặng, chiếc đũa giật giật theo ngón chân phải đang đặt trên
bàn của anh, anh cong khóe miệng thấp giọng nói: "Thật sự không cần, em
ăn cua rất bất tiện."
"Ai! Tư Viễn, hai người các em thật sự là
không nể mặt mà, vậy đưa cho Trần Kết đi, để cho cô ấy ăn nhiều một
chút." Diệp Tư Hòa bĩu môi, trên mặt là biểu tình thất vọng, Tần Lí nở
nụ cười không nói gì, đột nhiên tôi có chút không vui nhìn ánh mắt có
chút ảm đạm của Diệp Tư Viễn, biết trong lòng anh mất hứng rồi.
Dì giúp việc đặt hai con cua ở trước mặt tôi, tôi nhìn một hồi rồi ngẩng
đầu nói: "Dì, phiền dì lấy cho con một cái chén nhỏ sạch sẽ được không?"
Dì giúp việc đưa cho tôi một cái chén nhỏ, tôi cẩn thẩn gỡ sợi dây thừng
đang trói chặt càng cua đồng, lột bỏ hai cái vỏ cua, bỏ ruột, múc gạch
cua béo ngậy vào trong chén nhỏ sau đó thêm vào một chút dấm chua rồi
chuyển chén qua trước mặt Diệp Tư Viễn nói: "Em ăn thịt cua, anh ăn gạch cua, dạ dày của em không tốt, ăn cái này thì không tiêu hóa nổi."
Anh cúi đầu nhìn chén gạch cua đầy ắp kia, đột nhiên ánh mặt nhu hòa lại, nghiêng đầu sang chỗ khác nhỏ giọng nói: Cảm ơn."
Tôi cười cười với anh, không nói gì, chỉ lấy tay vỗ vỗ chân trái của anh,
tôi thấy Tần Lí vẫn cười tít mắt nhìn tôi, ánh mắt đó làm cho tôi tin
rằng mình đã hành động cực kỳ chính xác.
Có lẽ những người khác
không biết nhưng tôi tin rằng Tần Lí có để ý qua sẽ biết, kỳ thật đó là
một chuyện cực kỳ tự nhiên, lúc tôi và Diệp Tư Viễn cùng nhau ăn đồ ăn
Tây vẫn đều là như vậy. Có chút đồ ăn Tây khi anh ăn bất tiện thì tôi
sẽ lột bỏ vỏ tôm, cua, hồ đào, đậu phộng, vỏ trái cây... Đây là phương pháp sống chung bình thường nhất giữa hai chúng tôi, cũng không có gì
kì lạ.
Diệp Tư Hòa không nói gì nữa, anh ta chỉ hỏi mọi người
hương vị cua thế nào, sau một hồi tôi đã hoàn toàn thả lỏng gặm càng cua thì đột nhiên nghe thấy anh ta nói với tôi: "Đúng rồi, Trần Kết, em là
người ở đâu? Nghe giọng nói của em không giống người tỉnh này."
Tôi nói: "Em là người tỉnh K thành phố P."
"A? Xa như vậy, làm sao ba mẹ em lại yên tâm cho em đến đây học?"
"Nơi đó rất nhỏ, em muốn tới thành phố lớn để mở rộng tầm mắt."
Vừa nói xong tôi liền cảm giác hình như mình nói không được đúng
lắm, lặng lẽ liếc nhìn mẹ Diệp đang ngồi bên bàn bên kia thì cũng không thấy bà có biểu hiện gì bất thường.
DiệpTư Hòa nói: "Đã quen
sống ở nơi này chưa? Phương Nam không giống với thành phố P, ở chỗ của
em thì mùa đông rất ấm, nếu ở trong nhà thì còn cảm thấy nóng còn mùa
đông nơi này thì lại rất lạnh."
Tôi cười cười trả lời: "Vừa mới bắt đầu cũng có chút khó thích ứng được, bây giờ đã thành thói quen rồi..."
"Phòng ngủ em có máy điều hòa không?"
"Không có."
"Vậy thì rất lạnh hay là em dứt khoát cùng Tư Viễn thuê nhà ở bên ngoài đi, phòng ngủ của Tư Viễn bây giờ cũng có nhiều chỗ không được thuận tiện
." Mặt mày anh ta tươi cười, càng nói càng hăng làm cho tôi cảm giác cả Diệp Tư Viễn đờ đẫn, đầu vẫn cúi thấp không có ngẩng lên.
Xem
ra thân thích Diệp gia cũng không biết tôi và Diệp Tư Viễn đã ở chung
rồi, tôi không biết nên trả lời thế nào thì Tần Lí nói: "Tư Hòa, anh
đang nói cái gì vậy."
Diệp Tư Hòa vừa lột xác cua vừa nói: "Bây
giờ sinh viên đại học ở chung rất nhiều khắc hẳn với chúng ta hồi đó chỉ cần bắt tay cũng có thể khẩn trương, hồi hộp nửa ngày. Thật ra thì ở
chung cũng rất tốt, hiện tại có rất nhiều cô gái xinh đẹp sống chung
với người giàu có, cho dù dư tiền tiêu xài nhưng vẫn đi làm ở những nơi
phong hoa tuyết nguyệt."
Tôi trầm mặc, Diệp Tư Hòa vẫn còn liến thoắng không ngừng, Hạ Thư Ý lấy cùi chỏ đẩy anh ta: "Có phải anh uống
nhiều quá hay không mà ăn nói mê sảng vậy?."
Diệp Tư Hòa bừng tỉnh hiểu ra nói: "A! Trần kết! Không phải anh đang nói em đâu, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm nha!"
"Không sao." Tôi trả lời, trên mặt bày ra nụ cười ngọt ngào.
Diệp Tư Hòa cười ha ha: "Không phải là anh đang cao hứng sao, Tư Viễn của
chúng ta có bạn gái đó! Đúng thật là không dễ dàng, anh thật sự vui
mừng thay cho cậu ấy."
Tôi không có tiếp lời, lặng lẽ nhìn Diệp
Tư Viễn, không biết lúc nào thì anh đã để chân xuống, ngồi yên đoan
đoan chính chính, nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn.
Tôi nhỏ giọng nói: "Em múc cho anh một chén canh thịt bò nha."
Anh đáp một tiếng, tôi múc thêm một chén nữa đặt trước mặt anh thì anh mới đặt chân phải lên bàn ăn một lần nữa.
Mọi người tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện, không biết tại sao lại chuyển chủ đề đến giá cả nhà đất.
Diệp Tư Hòa ba hoa khoác lác, nhìn về phía Tống Hạo cùng Tần Lí nói ra quan
điểm của chính mình sau đó anh ta đột ngột chuyển tầm mắt về phía tôi.
"Trần kết, giá nhà đất ở tỉnh K của em là bao nhiêu? Chắc là rất thấp nhỉ,
gần đây anh muốn đầu tư bất động sản ở chỗ khác, vẫn đang còn chọn địa
điểm ."
Cái này tôi không hiểu rõ nên lắc đầu mà nói: "Em cũng không rõ lắm."
"Nhà cửa ở trung tâm thành phố của chúng ta đã là 5,6 ngàn, tại thành phố H nơi các em đang học đại học thì cao hơn một chút, nhà cũ nhưng hơi rộng rãi thì phải mất 8,9 ngàn còn nhà mới có khi lên đến 1 vạn. Ở Thượng
Hải mà nói thì gần như không có nhà nào giá dưới một vạn, quá đắt. Anh
nghĩ nhà cửa ở thành phố các em chỉ khoảng 2 đến 3 ngàn là đã đầy đủ
tiện nghi hơn nữa còn cực kỳ rộng rãi."
Tôi cười khúc khích, tiếp tục lắc đầu nói: "Thật sự là em không biết rõ lắm"
"Vậy nhà em giá bao nhiêu? Mua lại bao nhiêu tiền?" Anh ta nhìn tôi chằm chằm, hỏi.
Lúc này các vị trưởng bối ở bàn kia rất yên lặng hình như cũng đang nghe
chúng tôi nói chuyện phiếm, chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tôi nói: "Nhà em chắc là khoảng chừng 1 ngàn, đã mua từ rất nhiều năm trước rồi khi đó em còn nhỏ, cũng không rõ giá nhà lắm."
Diệp Tư Hòa suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy là đúng rồi, Trần kết, nhà em
cũng là người đầu tư buôn bán đúng không? Gần đây anh đang suy nghĩ nên đầu tư cái gì, thử xem hai nhà có cơ hội hợp tác không."
A! ! Đến rồi!
Tôi không biết tại sao anh ta lại nói cái này có lẽ là khi nhìn vẻ mặt và quần áo của tôi đang mặc nên anh ta muốn dò xét gì đó.
Tôi âm thầm
hít một hơi thật sâu, nuốt một ngụm nước miếng, trả lời: "Không phải là
người làm ăn, ba em là nhân viên quản lí của một nhà xưởng."
"Vậy còn mẹ em?" Tầm mắt của anh ta có chút bức người, không cho phép tôi giả bộ ngu ngốc để lừa gạt.
Tôi tỉnh táo trả lời: "Mẹ em bị bệnh qua đời lúc em 3 tuổi về sau ba em tái hôn, dì đó là người rất tốt, bà là kế toán của Tổng giám đốc xí
nghiệp."
"Ồ! Vậy cũng không tệ! Sau khi tốt nghiệp em muốn về làm với ba mẹ hay là theo Tư Viễn tới thành phố D?"
"Em sẽ đi theo Diệp Tư Viễn." Tôi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh một chút, ánh mắt của anh rất phức tạp, tôi quay đầu đi chống lại tầm mắt
của Diệp Tư Hòa: "Em sẽ đi theo anh ấy cùng nhau làm ăn, anh ấy đi
nơi nào em liền theo đến đó."
"Ha ha ha ha." Diệp Tư Hòa cười
lên, anh ta ôm vai Hạ Thư Ý nói, "Tư Viễn, ánh mắt của em rất tốt.
Thư Ý của anh lại hay mâu thuẫn với anh tại phương diện này, cô ấy luôn
không chịu trở về, thật sự nên để cho cô ấy đi theo học hỏi Trần Kết một chút."
Lúc này, Tần Lí nói: "Tư Hòa, đừng nói những chuyện này
nữa, đây là lần đầu tiên Tiểu Kết tới đây, anh đừng có hù dọa cô ấy."
Sau đó anh ta quay sang tôi nói: "Tiểu kết, ăn nhiều thức ăn một chút,
Diệp Tư Hòa chính là người nói nhiều như vậy, em đừng để ý đến anh ấy."
"Không sao." Tôi cười một cái, vội vàng cúi đầu dùng bữa lại phát hiện sắc mắt của Diệp Tư Viễn càng ngày càng trầm xuống.