Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 4: Em đút cơm cho anh ăn nhé!




Rời khỏi bệnh viện, chúng tôi bắt taxi về trường, tôi và anh cùng ngồi ở hàng ghế sau, mỗi người một bên.

Tài xế taxi ở thành phố H lái xe thật hăng, quẹo đầu xe một cái khiến Diệp Tư Viễn vốn không có tay, còn chân thì đang bị thương mất cân bằng ngã về phía tôi.

Tôi vội vươn tay đỡ anh, cả người anh đều dựa vào cánh tay trái của tôi.

“A a a!” Tôi lớn tiếng la lên, tiếng kêu có chút thảm thiết, không phải vì tôi quá đau, chỉ là đột ngột nên tôi mới giật mình la lên theo phản xạ.

Tôi ôm thắt lưng Diệp Tư Viễn, đỡ anh ngồi thẳng lên, anh hơi xấu hổ, cúi đầu nhìn cánh tay trái của tôi: “Áo em bị rách rồi.”

Tôi đáp: “À vâng, không sao đâu, em về sửa lại là được rồi, bây giờ đang thịnh hành kiểu áo bị rách đấy.”

Anh lại hỏi: “Tay em có sao không?”

Tôi lắc đầu.

Anh không tin, nói tiếp: “Em xắn tay áo lên cho tôi xem.”

“A, không cần đâu! Chỉ có áo bị rách thôi, tay không làm sao hết.”

“Không làm sao thì tại sao lúc nãy la to như vậy!… Xắn tay áo lên cho tôi xem nào.” Nửa câu đầu của anh có chút hung dữ, nhưng nửa sau đó lại đầy dịu dàng. Tôi bị anh mê hoặc tự động xắn tay áo lên, vừa nhìn đã thấy, áo lót giữ ấm bên trong cũng bị rách như chiếc áo lông bên ngoài, trên cánh tay trái còn bị trầy da, rướm máu nhưng khô rồi.

Sắc mặt Diệp Tư Viễn trở nên rất khó coi, anh hỏi: “Sao vừa rồi ở bệnh viện em không nói để bác sĩ băng bó lại.”

Tôi bĩu môi, nói: “Em không sao đâu, anh không nói em cũng không biết là mình bị thương đâu.”

Tôi sao lại không biết mình bị thương chứ! Vừa rồi đau chết đi được, chỉ là quá lo cho anh nên tôi cũng quên mất mình cũng bị thương.

Anh lại cúi thấp đầu, nhìn kĩ vết thương của tôi và nói: “Về phòng, em nhớ rửa sạch vết thương, rồi lấy thuốc đỏ bôi vào nghe chưa?”

“Biết rồi, em có thể tự chăm sóc cho mình. Yên tâm yên tâm, với lại da em cũng liền rất nhanh, sau này sẽ không để lại sẹo đâu, à, còn có chỗ này!” Tôi cho anh xem vết xước bên má trái to bằng đồng tiền 5 xu, nói, “Chờ nó đóng vảy xong thì sẽ chẳng thấy sẹo đâu.”

Tôi thấy anh cau mày, cụp mắt xuống nói: “Trần Kết, em là con gái, về sau đừng xúc động như vậy. Vừa rồi tôi ngã xuống cầu thang em không cần đỡ tôi, nếu không em sẽ không bị thương. Đôi khi chỉ vì một số chuyện ngoài ý muốn mà ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của em, đến lúc đó em hối hận cũng không kịp.”

Ánh mắt anh rất nhu hoà, tôi nhìn anh, trong lòng thấy đau xót.

Lúc này, xe taxi lại thắng gấp một cái, do không có phòng bị, một lần nữa anh lại ngã vào lòng tôi.

Tôi vội vàng đỡ anh, dứt khoát vòng tay qua thắt lưng anh.

Tôi nói với bác tài xế: “Phiền chú chạy xe tốt một chút. Chú không thấy chúng tôi đều bước ra từ bệnh viện à? Chân tay đều bị thương, nếu lại bị thương lần hai, chú có bồi thường được không?”

Bác tài nhìn chúng tôi từ kính chiếu hậu, đoán chừng thấy chúng tôi đều là mỹ nữ soái ca cho nên trong lòng có chút sợ hãi: “Rất xin lỗi hai người, tôi sẽ chú ý.”

Tôi bĩu môi, vẫn không buông cánh tay đang ôm thắt lưng anh, nói: “Diệp Tư Viễn, anh cho em ăn đậu hủ của anh chút nha, đến khi xe dừng lại em sẽ buông ra, dù sao hôm nay cũng không phải lần đầu chúng ta ôm nhau.”

Gương mặt anh xuất hiện một tầng màu hồng, môi hơi mấp máy, rồi anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính.

Sau khi xuống xe, tôi thấy cái chân băng bó của anh đi lại cũng đã nhanh nhẹn hơn một chút.

Tôi nghĩ thật lâu rồi hỏi anh: “Chân phải anh bị thương thế này, có phải ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống hay không?”

Anh nhìn tôi, nói: “Tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng, nhưng cũng không phải là vấn đề to tát, bạn cùng phòng sẽ giúp đỡ tôi, một số việc chân trái cũng có thể làm được.”

“À…” Tôi nói, “Nếu em có thể giúp được gì anh cứ nói nhé, đừng khách sáo.”

“Em thì giúp được gì?” Anh cười rộ lên, “Tôi đi hướng này, em về phòng nhanh đi, đừng quên xử lí vết thương đấy.”

“A, được rồi, vậy tạm biệt anh.” Tôi vẫy tay tạm biệt, anh gật gật đầu, khập khiễng đi về khu kí túc xá nam.

Trở về phòng, Vương Giai Phân hỏi tôi có sao không, tôi bèn xắn tay áo cho cô ấy nhìn vết thương và vết xước trên má, cô ấy nói: “Sao cậu lại không cẩn thận thế chứ!”

Tôi cười cười, nói: “Không phải, hôm nay tớ làm người tốt, thấy một anh đẹp trai té ngã, tớ làm đệm thịt cho người ta thế nên mới bị thương.”

Vương Giai Phân cười chảy cả nước mắt, nói: “Trần Kết, thì ra cậu vẫn để ý trai đẹp à? Tớ tưởng cậu từ trước đến giờ không thích con trai chứ.”

Ách… Tôi đã làm gì mà cô ấy lại có ấn tượng như vậy nhỉ? Đại khái có lẽ là vì nhập học được ba tháng, nam sinh xếp hàng theo đuổi tôi đếm không hết, nhưng tôi không để ai vào mắt.

Ngày hôm sau, trong đầu tôi toàn là hình ảnh của Diệp Tư Viễn.

Tôi vốn cho rằng những người tàn tật như anh sẽ rất quái gở, cô độc, lầm lì khó thân thiết. Nhưng cả ngày hôm qua sau khi tiếp xúc mới phát hiện, tuy anh không hoạt bát, hướng ngoại, nhưng tính tình vẫn rất tốt.

Tôi hại anh bị người khác đánh, hại chân anh bị thương phải đến bệnh viện, thế mà anh vẫn không hỏi tội tôi, thậm chí còn cười ôn hoà với tôi. Trước mặt bác sĩ anh nhận mọi trách nhiệm về mình, đã vậy trên xe còn quan tâm đến vết thương của tôi.

Tôi rất cảm động, lại nghĩ đến lời nói của bác sĩ Lữ, mấy ngày nay không biết anh xoay sở như thế nào?

Bảy giờ tối tôi đến Olive nhảy, buổi chiều sau khi tan học, tôi lại nghĩ về anh.

Tôi gửi cho anh một tin nhắn: “Hi, Diệp Tư Viễn, anh sao rồi?”

Anh không nhắn lại, tôi đi xuống lầu.

Nửa giờ sau tôi lại gửi thêm một tin: “Ăn cơm chưa?”

Lần này anh trực tiếp gọi điện thoại đến.

“Chuyện gì vậy?” Anh hỏi tôi, giọng lười biếng truyền ra từ điện thoại, thật là dễ nghe quá đi!

Tôi nói: “Sao anh không trả lời tin nhắn của em?”

“Mấy ngày nay tôi không tiện trả lời tin nhắn, chỉ có thể dùng miệng ngậm bút ấn phím, có việc gì thì em gọi điện thoại đi.”

Tôi nghẹn họng, lúc này mới nhớ đến anh không dùng tay bấm bàn phím như chúng tôi mà là dùng chân.

“À… Xin lỗi anh.” Tôi thật chẳng có tiền đồ gì cả, chỉ toàn nói xin lỗi.

“Em đừng có suốt ngày xin lỗi như thế, có chuyện gì đâu.”

“Anh ăn cơm chưa?”

“Đang ăn.” Giọng anh không tốt lắm.

“Thế ạ…” Tôi nói, “Em vừa mua vài món ăn, phòng anh ở đâu, em đến ăn với anh được không?”

“…”

“Nói cho em biết anh ở phòng nào đi.” Tôi cười hì hì nói.

“Phòng 205 nhà số 7.” Anh nói xong liền cúp luôn điện thoại.

Vào nhà số 7, tôi đăng kí xin vào.

Trường học nào cũng giống nhau, nữ sinh vào kí túc nam thì dễ, còn nam sinh vào kí túc xá nữ thì khó như lên trời.

Tôi leo hai tầng, vừa đến phòng 205, bên trong truyền đến tiếng ‘Binh loảng xoảng bang”. Tôi nắm lấy chốt cửa xoay một cái, cửa khoá mất rồi.

Tôi gọi: “Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Viễn, anh không sao chứ! Mở cửa đi!” Tôi gõ cửa không ngừng.

20 giây sau cửa mở, tôi nhìn thấy Diệp Tư Viễn đi giày ở chân trái, mới biết anh dùng chân trái để mở cửa.

Anh nói: “Em là quỷ gào hả!” Sau đó xoay người đi vào.

Bóng lưng anh rất cao, hai chân dài, dáng người thật model. Chỉ là lúc đi hơi khập khiễng, anh mặc áo cổ chữ V màu vàng nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo lông màu xanh, hai bên túi áo vẫn là tay áo rỗng.

Tôi bước vào phòng, bên trong chỉ có mình anh không thấy bạn anh đâu, anh nói: “Bạn cùng phòng của tôi đi chơi bóng rổ rồi, ăn cơm xong mới về.”

A… Chơi bóng rổ sao, tôi nghĩ, có lẽ cả đời anh cũng không thể chơi được nó.

Tôi nhìn mặt Diệp Tư Viễn, đã bớt sưng rồi, nhìn không ra là hôm qua đã bị người ta đấm một quyền, tôi cũng thấy an tâm.

Rồi tôi bắt đầu đánh giá phòng ngủ của Diệp Tư Viễn, cảm thấy thật mới mẻ.

Khác với các phòng ngủ khác, vào cửa bên trái là phòng WC, bên phải là bồn rửa mặt, lối đi nhỏ ở giữa thông ra ban công, hai bên phòng là hai dãy đồ đạc, phía trên là giường, phía dưới một nửa là tủ quần áo một nửa là bàn học.

Mà phòng của Diệp Tư Viễn là phòng dành cho ba người, cửa vào vẫn giống các phòng khác, hai bên vẫn là đồ đạc, bên trái là một cái giường thấp, cạnh bên là một tủ quần áo nhỏ và bàn học.

Diệp Tư Viễn không thể lên giường tầng trên, nên đồ đạc ở đây đều được làm riêng cho anh, nói cách khác là một mình anh chiếm chỗ của 2 người.

Tôi tìm kiếm cái gì đã gây ra một loạt âm thanh vừa nãy, thấy trên cái bàn đọc sách ở góc đặt một cái laptop, trên ghế dựa đối diện có một hộp cơm, vài hạt cơm rơi vãi ra ngoài, dưới đất cũng có. Sau đó tôi liền thấy có một cái thìa inox trên nền nhà.

Diệp Tư Viễn nhìn theo tầm mắt của tôi thấy cái thìa, thấp giọng nói: “Ăn cơm bằng chân trái không quen, không cẩn thận liền rơi.”

Tôi đi qua nhặt thìa lên, mang vào WC rửa sạch rồi đặt lại vào hộp cơm.

Tôi lấy ba món ăn mua vừa nãy ra, đặt lên một tờ báo trên bàn rồi bày ra.

“Ăn cơm đi.” Tôi nói, trên tay cũng cầm một hộp cơm, kéo chiếc ghế của bạn cùng phòng anh tới, ngồi xuống cùng ăn.

Tôi định không giúp anh, tôi biết anh không thích nhận sự giúp đỡ của người khác.

Anh đành ngồi xuống song song với tôi, nói: “Tôi gác chân lên ăn cơm, em không ngại chứ.”

Tôi cười nhẹ với anh: “Không đâu, anh ăn mau đi, ngại cái gì.”

Anh mím môi, sau đó gác chân trái lên bàn, gót chân đặt cạnh bàn, các ngón chân cầm lấy cái thìa bắt đầu ăn.

Chân anh rất đẹp, da trắng, các ngón chân thon dài, móng chân cắt gọn gàng, rất sạch sẽ. Tôi nhìn xong, cảm thấy không được lễ phép, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Diệp Tư Viễn không phát hiện ra tôi đang nhìn anh, anh đang cố gắng áp chế thân thể mình, dùng chân trái đưa thức ăn đến miệng, xem ra đúng là anh không quen dùng chân trái. Tôi gắp chút thức ăn đặt vào trong hộp cơm của anh, anh ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Cảm ơn.”

Tôi biết, anh vốn không thể gắp được mấy món này: “Anh ăn nhiều một chút, em mua nhiều như vậy, không ăn hết sẽ rất lãng phí.”

Anh đáp: “Em cũng ăn nhiều một chút.”

Lúc này, tôi thấy trên mặt anh dính một hạt cơm, tôi đưa tay qua tự nhiên lau đi giúp anh, tôi cười nói: “Anh sao lại giống như trẻ con thế chứ, ăn còn để cơm dính trên mặt.”

Vẻ mặt anh lập tức trở nên khó coi, các ngón chân ngoắc ngoắc cái thìa, đặt chân xuống, nói: “Tôi no rồi, em cứ ăn từ từ.”

Tôi nhìn nét ảm đạm trong mắt anh, biết mình lỡ lời. Anh dùng chân trái ăn cơm đã khó khăn, cơm dính trên mặt là chuyện thường, hơn nữa nếu có dính trên mặt, anh cũng không thể lau, đã vậy tôi còn cười anh.

Tôi nói: “Diệp Tư Viễn, anh đừng như vậy, em không cố ý.”

Anh ngẩng đầu nhìn tôi: “Tôi biết em không cố ý, nhưng tôi chính là người như vậy, dùng chân trái ăn cơm, dễ dàng để cơm dính lên mặt, làm rơi thìa, thậm chí có thể làm đổ cơm, nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi cũng phải ăn cơm.”

Tôi nức nở: “Đều là em hại chân anh bị thương, em sai rồi, anh đừng như vậy.”

Thấy tôi khóc, lúng túng dỗ dành: “Em đừng khóc, có gì đâu, mấy chuyện này tôi đã quen rồi.”

Tôi càng khóc to hơn, trong miệng vốn đang ăn cơm, khóc lên thì bị nghẹn, vừa sụt sùi vừa ho khan.

Tôi ho đến nỗi mặt đỏ bừng, không thở nổi. Diệp Tư Viễn sợ hãi, anh đến trước mặt tôi, hỏi gấp: “Trần Kết, Trần Kết, em bị sao vậy? Đau lắm à?”

Tôi nói đứt quãng: “Giúp… Khụ khụ khụ… Giúp em… Khụ khụ khụ… Vỗ vỗ… Khụ khụ!”

Sau đó, Diệp Tư Viễn liền nâng chân trái lên, vòng qua người nhẹ nhàng mà vỗ lên lưng tôi.

Chân anh cũng rất linh hoạt, vừa vỗ lưng giúp tôi, vai anh cũng cúi xuống gần vai tôi.

Anh vừa vỗ vừa nói: “Không sao rồi, không sao rồi, Trần Kết, em muốn uống nước không?”

Tôi ho đến phát mệt, chân anh cũng từ từ hạ xuống. Dần dần hồi phục lại, lúc này tôi mới phát hiện, không biết đầu tôi từ lúc nào đã đặt trên vai anh.

Người anh thơm quá, tôi ngẩng đầu lên nhìn mặt anh, da trắng nõn, ngũ quan thanh nhã, tôi chìm đắm trong đôi mắt sâu và trong như nước của anh.

Tôi tỉnh táo lại, đến bồn rửa mặt, súc miệng, lúc quay lại thì thấy anh đã ngồi trên ghế.

Tôi nhìn thức ăn còn thừa rất niều, hỏi: “Em muốn tiếp tục ăn cơm, em không muốn lãng phí thức ăn, anh thì sao?”

Anh đáp: “Tôi không ăn.”

Tôi nói: “Diệp Tư Viễn, lúc bố em phải nằm viện vì mổ túi mật, em và mẹ kế cùng chăm sóc ông, đổ phân, nước tiểu giúp ông ấy.”

Anh im lặng nhìn tôi, không nói gì.

“Dì nhà em, ý em là mẹ kế, khi bị gãy xương đùi, em giúp dì ấy tắm rửa, còn kì lưng rửa mông.”

Anh ngạc nhiên mở to hai mắt.

Tôi còn nói: “Khi em trai em, Trần Dạ bị đau ruột thừa phải nằm viện, tất cả đều do em chăm sóc nó.”

Diệp Tư Viễn có vẻ đã hiểu tôi muốn nói điều gì.

Tôi nở nụ cười, nói: “Là con người thì ai cũng có lúc bệnh tật ốm đau, khi thì bị ốm, khi thì bị thương, có những chuyện ta không thể làm được, đó là điều thường tình. Chúng ta không phải lúc nào cũng gặp khó khăn, nhưng khi có khó khăn, hãy nhờ người khác giúp đỡ, đó là chuyện bình thường, không có gì phải tự ti, mặc cảm hay ngại ngần gì cả.”

Nghe tôi nói, ánh mắt của anh xa xăm làm tôi thấy đau lòng.

Tôi tiếp tục nói: “Vì vậy, Diệp Tư Viễn, em đút cơm cho anh ăn nhé, anh lớn như vậy, ăn ít thế không thể no được, dù sao cũng chỉ một tuần thôi, chẳng phải bác sĩ đã bảo, một tuần sau anh có thể tự mình ăn cơm sao.”

Anh do dự, bối rối, đấu tranh tư tưởng rất lâu rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Vì vậy, tôi cầm hộp cơm của anh lên, đút cho anh từng thìa một, thỉnh thoảng tôi cũng tự xúc cho mình một thìa, rất nhanh, chúng tôi đã ăn hết thức ăn tôi mua về.