Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 39: Em sẽ không rời xa anh




Tôi dần dần bình tĩnh trở lại, ngồi tựa lưng vào ghế, đối mặt với Ứng Hạc Minh.

Tôi cố nén lại cảm xúc muốn đá ghế bỏ chạy nhưng mà lại muốn nghe xem đến cùng anh tôi muốn nói gì.

Ứng Hạc Minh này là một người rất kỳ quái, tôi gần như là không quen biết anh ta, mà anh ta lại làm như là chúng tôi rất quen biết nhau, làm một bộ dáng như là rất hiểu đời rồi khuyên bảo tôi, anh ta nói tôi xúc động, ha!

Anh ta còn chưa thấy qua lúc tôi rất kích động đâu, mấy phút trước tôi thật sự muốn hất bát canh vào mặt anh ta.

Ứng Hạc Minh hút thuốc rồi lại xin lỗi tôi: “Rất xin lỗi, vừa rồi tôi nói chuyện hơi quá nhưng tôi thừa nhận, từ lần chơi cầu lông gặp em, tôi vẫn rất nhớ em, tôi cảm thấy tôi có chút thích em.”

Khóe miệng tôi giật giật vài cái.

Anh ta nhìn tôi, đem đầu mẩu thuốc lá nhấn vào trong gạt tàn, nghĩ nghĩ rồi nói: “Em cùng bạn trai ở cùng một chỗ đã bao lâu?”

“Gần một năm.” Tôi lạnh lùng nói.

“Anh ta vẫn là sinh viên?”

“Đúng vậy.”

“Trần Kết, tôi nói thật lòng với em, mặc kệ là từ góc độ là người theo đuổi em, hay là theo góc độ những người ngoài đứng xem, tôi đều cảm thấy sự lựa chọn của em không phải là tốt nhất.”

“Tôi biết.”

“Vậy… vì sao em lại chọn anh ta?” Anh ta nheo mắt hỏi tôi, giống như thật sự không nghĩ ra vấn đề này.

Tôi không trả lời.

“Hắc! Thoải mái đi nào, xem như chúng ta đang tùy tiện hàn huyên một chút, sau đó sẽ đem những lời này bỏ qua. Tôi cảm thấy, hẳn là chưa có người nào trò chuyện với em về mấy vấn đề này.”

“Làm sao anh biết là không có?” Tôi hỏi ngược lại anh ta.

“Bên cạnh em đều là những sinh viên trạc tuổi em, tôi dám chắc rằng em còn không có gan nói chuyện này với gia đình.”

Anh ta nói đúng, tôi quay đầu đi.

“Là vì anh ta đẹp trai?”

“…”

“Hay bởi vì… nhà anh ta có điều kiện tốt? Lý Duy nói với tôi là anh ta có một căn hộ rất lớn.”

Tôi quay lại, nhìn anh ta: “Ứng Hạc Minh, sao anh chỉ nghĩ đến những việc này, sao anh không nghĩ rằng bạn trai tôi ưu tú thế nào? Đúng vậy, anh ấy là người tàn tật, anh ấy không có tay, nhưng mà chuyện gì anh ấy đều có thể tự mình làm được. Anh ấy học chuyên ngành rất vĩ đại, tiếng Anh cũng rất tốt, có thể dễ dàng nói chuyện với người nước ngoài . Anh ấy rất lạc quan, không tự ti, anh ấy có rất nhiều đam mê và cũng có rất nhiều bạn tốt, anh ấy yêu cuộc sống, anh ấy nguyện ý vì tôi liều mạng, anh căn bản là không hiểu rõ anh ấy! Anh quản được chuyện của chúng tôi sao?”

“Sorry.” Anh ta cười một tiếng, lại châm một điếu thuốc. “Em nói anh ta học chuyên ngành rất vĩ đại, là học cái gì?”

“Thiết kế thời trang và kiến trúc.”

“Ồ! Trùng hợp quá. Nhưng mà… Trần Kết, em cảm thấy anh ta tốt nghiệp xong thì có thể làm công việc gì?”

“Đương nhiên là thiết kế thời trang!” Tôi kiêu ngạo mà trả lời.

Anh ta đột nhiên cười rồi lắc đầu nói: “Em nghĩ quá đơn giản, ở Trung Quốc cần gì nhà thiết kế thời trang.”

Tôi khó hiểu nhìn anh ta.

"Dĩ nhiên, đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, chẳng qua tôi làm cái nghề này, cho dù có tài thì cũng rất khó mà phát triển được. Tại Trung Quốc, áo quần chỉ cần may theo mode Âu Mĩ, Nhật Hàn, là bán chạy rồi."

"Anh nói bậy!"

"Tôi không lừa em, học ngành này, sau khi tốt nghiệp vào làm ở công ty, cũng là xem các kiểu thời trang đang thịnh hành ở nước ngoài rồi thay đổi vài chỗ, sau đó cứ thế mà may ra thôi, có mấy công ty sẽ để cho em tự đi thiết kế? Rất ít, rất ít."

". . ."

"Hơn nữa, thân thể bạn trai em như vậy, trừ khi gia đình anh ta giàu có, có quan hệ tốt, anh ta mới có thể tìm một công việc liên quan, nếu dựa vào chính bản thân anh ta, hầu như không có cơ hội. Học ngành này xong phải xuất ngoại, đi Âu Mĩ Nhật Hàn, ít nhất cũng đi Hồng Kông, ở lại trong nước thì không có tương lai."

"Anh chỉ muốn nói với tôi những thứ này?" Tôi không kiên nhẫn nổi.

Anh ta nói: "Cứ cho là vậy đi, chúng ta hôm nay nói chuyện không được vui vẻ rồi, nhưng mà tôi hi vọng em có thể làm việc cho cửa hàng của tôi, buổi chiều tôi thấy em chụp buổi đầu tiên tốt lắm, tôi mong em suy nghĩ kĩ lại một chút, thu hồi lại câu ‘không làm’ em mới vừa nói."

"Không có chuyện thì tôi đi trước." Tôi đứng lên, trước khi đi tôi quay đầu nhìn Ứng Hạc Minh nói, "Anh biết không, anh không phải là người đầu tiên nghi ngờ khả năng của anh ấy, nhưng mà tôi lại tin tưởng Diệp Tư Viễn, tôi tin tưởng anh ấy có thể làm được, có lẽ sẽ rất khó khăn, nhưng anh ấynhất định có thể làm được! Anh ấy mặc dù không có hai cánh tay, nhưng so với người khác thì không hề thua kém, anh không cần lấy kinh nghiệm của mình cùng tiêu chuẩn của một người bình thường để đánh giá anh ấy, trong mắt của tôi anh ấy còn có thể làm tốt hơn cả anh."

Nói xong, tôi liền xoay người rời khỏi nhà hàng Tây.

Tôi đi xe buýt về nhà, đầu dựa vào cửa sổ, trong lòng suy nghĩ đủ chuyện.

Tôi nghĩ đến chuyện tương lai của Diệp Tư Viễn mà Ứng Hạc Minh nói, trong lòng cũng có chút nghi ngờ.

Mặc dù đối với Ứng Hạc Minh, tôi nói chuyện rất thực, mà trong lòng tôi biết cũng có chút giả.

Ứng Hạc Minh cũng tầm 25, 26 tuổi, lăn lộn ở trong xã hội cũng mấy năm rồi, lời của anh ta có lẽ có lý.

Mà tôi và Diệp Tư Viễn còn chưa tốt nghiệp, chúng tôi cũng không biết thế giới bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn hiểm ác.

Lúc này, tôi thậm chí bắt đầu cảm thấy may mắn khi hoàn cảnh gia đình Diệp Tư Viễn rất tốt, nếu như anh giống như tôi thì con đường phía trước anh thật sự là xa vời.

Mọi người rất thực tế, tôi thừa nhận chính mình muốn có tình yêu, cũng muốn có một cuộc sống êm đềm. Hôm nay tôi dựa vào đôi tay của chính mình kiếm được hạt gạo, nhưng tương lai tôi cũng hi vọng sẽ có người ở bên cạnh tôi cùng chia sẻ trách nhiệm gia đình.

Giống như ba có một thời gian nghỉ việc, dì xinh đẹp ban đầu không nói gì, thời gian sau liền bắt đầu càu nhàu, oán trách không ngừng, lúc ấy không khí trong nhà ngột ngạt, cả ngày tiếng ồn ào không ngừng, mãi cho đến khi ba lần nữa tìm được một công việc thì dì mới không càu nhàu nữa.

Cho nên tương lai của Diệp Tư Viễn, tôi cũng lo lắng. Hơn nữa, Ứng Hạc Minh còn nói đến một điểm mấu chốt là với ngành nghề của Tư Viễn, muốn phát triển thì phải ra nước ngoài.

Nếu như đây là điều mà người trong nghề nói, tôi tin Diệp Tư Viễn không phải là không biết.

Nhưng tại sao là anh chưa nói với tôi việc tính toán xuất ngoại của anh, cứ nghĩ anh có lẽ sẽ rời khỏi tôi, một mình đến một đất nước xa lạ, lòng tôi liền chua xót, nước mắt cũng không kìm được mà chảy xuống.

Về đến nhà, tôi mở cửa đổi giày, Diệp Tư Viễn nghe được tiếng động, từ trong phòng đọc sách đi ra.

Tôi ngẩng mặt nhìn anh, anh sợ hết hồn: "Tiểu Kết, có chuyện gì? Tóc của em sao vậy? Mắt sao lại giống gấu trúc thế?"

Tôi sờ sờ mặt của mình, mới nhớ mình chưa tẩy trang, chạy đến phòng vệ sinh soi gương, thấy mình trong gương tôi rất muốn cười.

Tóc của tôi vẫn là kiểu lúc chụp hình, đánh rối xoã tung, một bên còn có một cái kẹp tóc hoạt hình. Gương mặt thật là thê thảm không nỡ nhìn, bởi vì khóc nên hai mắt tèm lem, màu đen màu hồng lẫn lộn, lông mi giả cũng đã bung ra khỏi. Mặt thì trắng đến doạ người, không biết đã được trát bao nhiêu phấn, hai má còn phiếm hồng, chỉ có màu son nước đã không còn, đôi môi không có huyết sắc.

Diệp Tư Viễn cũng đi vào, đứng ở sau lưng tôi, anh nhìn tôi trong gương lắc đầu mà nói: "Em chụp hình trong bộ dạng này sao? Đến lúc đó đừng có tìm người nói em là bạn gái của anh đấy."

"Sao? Anh ghét bỏ em rồi hả?" Tôi vuốt vuốt tóc cười cười, cảm thấy mình đặc biệt giống như Hắc Sơn Lão Yêu, tôi nói, "Khó coi sao? Rất đẹp mà."

"Em nhanh tắm đi, những thứ này không tốt cho da." Anh cúi người hôn một cái vành tai tôi nói, "Hơn nửa ngày không gặp em, anh rất nhớ em."

Tôi xoay người ôm hông anh nói: "Tư Viễn, em cũng nhớ anh, việc này cũng không thú vị gì, em không muốn làm rồi."

"Không muốn thì đừng làm, làm người mẫu thật ra rất mệt mỏi, anh không muốn em quá vất vả."

"Không làm thì có gì ăn?" Tôi trêu anh, "Mỗi ngày em cho anh ăn dưa cháo muối, anh có ăn không?"

"Ăn." Diệp Tư Viễn nhìn tôi, cười rộ lên, "Cùng em ở một chỗ, đừng nói ăn cháo, ăn vỏ cây anh cũng nguyện ý."

"Được! Ngày mai chúng ta bắt đầu mỗi đêm đều ăn cháo, đến lúc đó anh đừng có than đói!"

Đang nói thì bụng của tôi kêu lên.

Diệp Tư Viễn nhăn lại mày hỏi: "Em chưa ăn cơm tối sao?"

"Ăn. . . một ít, nhưng chưa no." Tôi không thể không nói dối.

"Có chuyện gì xảy ra, anh ta mời em ăn cơm còn không cho em ăn no. Trong nồi cơm điện có cháo, em có muốn ăn không?"

"Cháo? Ở đâu ra?"

"Anh nấu." Mặt anh có hơi hồng, khép ánh mắt nhỏ giọng nói, "Không có đồ ăn nên anh nấu cháo ăn với dưa muối còn trong phòng bếp."

"Diệp Tư Viễn, anh còn có thể nấu cháo à?" Lần đầu tôi biết.

"Cái này không khó, nhưng mà nấu ăn thì thật sự là anh không làm được." Anh mím môi, má lúm đồng tiền liền biến mất, nói, "Em tắm trước đi, anh giúp em múc cháo, vẫn còn nóng đấy."

"Vâng!" Tôi dùng sức gật đầu, xoay người đi tẩy trang.

Khi tôi tắm rửa xong thì Diệp Tư Viễn đã đem cháo nóng cùng dưa muối bưng lên bàn ăn, tôi biết là anh dùng xe đẩy, anh ngồi ở cạnh bàn ăn nhìn tôi cười: "Rốt cuộc trở lại diện mạo thật sự rồi, em vừa rồi mới ngẩng đầu, anh còn tưởng rằng là đụng phải người ngoài hành tinh."

"Anh chết luôn đi!" Tôi vò tóc của anh rồi ngồi xuống ăn cháo.

Tay nghề của anh cũng không tệ, ít nhất thì gạo cũng đã chín.

Trước khi đi ngủ, chúng tôi ôm nhau nằm trên giường xem ti vi, tôi có không nói gì, Diệp Tư Viễn không nhịn được hỏi tôi: "Tiểu Kết, em hôm nay sao vậy? Từ khi về đến bây giờ em cứ như bị mất hồn ấy."

"À? Có không? Có lẽ là buổi chiều quá mệt thôi." Tôi cười ha hả trả lời anh.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Anh nghiêng đầu nhìn tôi.

Tôi nhìn Diệp Tư Viễn, tiến tới ôm lấy anh, đem gò má tựa vào trên ngực anh.

Tôi là người không thể giấu được tâm trạng của mình, Diệp Tư Viễn lại là một rất người nhạy cảm, tôi biết rõ anh nhất định nhìn ra tôi không được bình thường, suy nghĩ một chút tôi quyết định nói thật: "Tư Viễn, hôm nay Ứng Hạc Minh nói với em, với nghề nghiệp của anh tương lai sẽ xuất ngoại."

Tay tôi ôm vai, thấy thân thể đột nhiên của anh run nhẹ lên.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt anh có chút nặng nề, tôi thấy kỳ quái: "Sao vậy?"

"Không nhất định phải ra khỏi nước." Anh chậm rãi trả lời.

"Em biết là không nhất định nhưng ra khỏi nước sẽ tốt hơn phải không?"

"Tiểu Kết, thật ra chuyện này thì anh định sẽ nói với em. Anh. . . nhưng thật ra là có nghĩ tới việc cùng em xuất ngoại."

"Hả?" Tôi kinh ngạc, ngồi dậy nhìn anh, "Làm sao có thể!"

"Thật, nghề này ra nước ngoài đào tạo sâu thì tốt hơn, dĩ nhiên đây vẫn chỉ là ý nghĩ của anh, chưa chắc chắn nên anh vẫn chưa nói với em."

"Diệp Tư Viễn, anh nói đùa sao, em không có tiền để xuất ngoại."

"Nếu như em là vợ của anh là có thể rồi." Anh chăm chú nhìn tôi, "Tốt nghiệp, chúng ta liền kết hôn, sau đó cùng đi ra nước ngoài."

Vợ. . .

Kết hôn. . .

Tôi mờ mịt mở trừng hai mắt, tôi mới học đại học năm thứ hai, mới 19 tuổi.

Thế nhưng người đàn ông trước mặt tôi đây đã nghĩ tới… tương lai sau này của chúng tôi rồi.

"Trừ phi. . . Có phải em không muốn, vậy cứ coi như anh chưa nói gì." Anh cúi đầu, tỏ vẻ thất vọng.

Tôi nhìn dáng vẻ buồn bực của anh, đưa tay nâng mặt của anh, nói: "Tư Viễn, em nguyện ý, chỉ là bây giờ nói những thứ này em cảm thấy còn quá sớm, cho nên. . . Em thật sự cũng đồng ý được với anh cái gì. Anh cũng biết chuyện này không phải là chỉchuyện của hai người chúng ta, anh có người nhà, em cũng có người nhà, chúng ta không thể tự quyết định, có phải không?"

"Ừm." Diệp Tư Viễn gật đầu, ngay sau đó cười lên nói, "Là em nói về vấn đề này trước mà, anh vốn là muốn suy nghĩ kĩ một chút rồi tính toán sau, chưa muốn nói với em bây giờ đâu."

"Em cũng chỉ là suy nghĩ lung tung thôi, hơn nữa em cảm thấy anh nhất định muốn ra nước ngoài." Tôi ôm cổ Diệp Tư Viễn, cúi đầu hôn lên môi anh.

"Anh sẽ không bỏ em." Diệp Tư Viễn nhẹ nói.

"Em biết, hơn nữa, gái Tây nơi đó đâu có xinh đẹp dịu dàng giống em! Thân thể anh thế này, không phải sẽ bị gái Tây đè chết sao!"

"Thân thể anh thế nào?"

Diệp Tư Viễn dùng sức lật người tôi, đè tôi ở dưới thân thể của anh.

Tôi ôm hông anh, anh nằm trên người tôi, phần còn lại của cánh tay đã bị cụt dùng sức chống đỡ, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn tôi nói: "Tiểu Kết, anh sẽ cố gắng."

"Biết biết, em không phải đã nói sao, em tin anh."

Anh cười, ánh mắt dịu dàng, cuối cùng hôn lên môi tôi.

Chúng tôi hôn nhau, thân thể cũng nóng lên. . .

Ban đêm thật đẹp, cùng ở chung một chỗ với Diệp Tư Viễn càng tốt hơn.

Tôi quyết định quên tên khốn Ứng Hạc Minh kia, quên hết tất cả những thứ mà anh ta nói lúc chiều.

Tương lai của chúng tôi nên do tự chúng tôi tới nắm trong tay, chỉ cần chúng tôi đủ kiên định, đủ cố gắng thì tất cả đều sẽ tốt.

Tôi tin tưởng Diệp Tư Viễn, hơn cả tin tưởng chính mình.

Tôi tiếp tục đi làm ở cửa hàng của Ứng Hạc Minh, tôi cảm thấy không cần thiết phải bỏ một công việc tốt chỉ vì một lí do chẳng ra sao.

Chỉ là tôi không muốn tiếp xúc với anh ta, không nói bất kỳ chuyện gì không liên quan đến công việc, anh ta mời tôi ăn cơm hay muốn đưa tôi về nhà, tôi đều một mực từ chối thẳng thừng.

Vương Giai Phân hỏi tôi công việc như thế nào, tôi nói cũng tốt, thù lao tạm được.

Cô ấy chắc đã đoán ra Ứng Hạc Minh có chút thích tôi: "Trước đây mình thật sự không biết tình huống này, nhưng mình tin tưởng cậu, ngàn vạn đừng cho Diệp Tư Viễn biết, mình sợ anh ấy đuổi giết mình mất."

Tôi chết cười: "Tư Viễn nhà mình đâu keo kiệt như vậy, anh ấy tự tin lắm, Ứng Hạc Minh vớ vẩn kia sao có thể uy hiếp được anh ấy?"

Vương Giai Phân cười ha ha, gật đầu nói: "Aizz, mình đợi uống rượu mừng của cậu và Diệp Tư Viễn lâu rồi đấy."

"Nói không chừng là mình uống rượu mừng của cậu và Lý Duy trước đấy."

Mặt của cô ấy lập tức đỏ, Haha...! Cô nàng này thật là thú vị.

Thời gian cứ như vậy mà mấy tuần lễ đi qua, một ngày sau khi tan lớp, tôi về đến nhà, phát hiện Diệp Tư Viễn đã về trước, đang ở trong phòng đọc sách lên mạng.

Tôi đi vào, ngoài ý muốn phát hiện anh đang vào trang web của hàng của Ứng Hạc Minh xem mấy tấm ảnh của tôi.

"Ấy ấy ấy! Đừng xem đừng xem!" Tôi xông tới luống cuống lấy tay che màn hình, lại không che được một tấm ảnh của mình.

Trong ảnh tôi đang ngây ngô cười, vẻ mặt ngây thơ nhưng… thật sự là tôi không muốn anh nhìn mấy tấm ảnh này chút nào cả.

Diệp Tư Viễn bật cười, anh hạ chân phải để xuống, giật giật bả vai, nói: "Tiểu Kết, đến ngồi trên đùi anh."

Tôi nghiêng người ngồi xuống, tay phải cầm con chuột, kéo chuột đến hết trang nhìn ảnh mình chụp, mặt đỏ bừng lên.

Tôi nói: "Anh đừng xem mấy cái này, nhìn thì đẹp nhưng trên thực tế chất lượng kém rất nhiều, đều là vải sợi, còn mỏng muốn chết, một cái áo len mà 30 tệ, cũng không biết là loại gì."

Diệp Tư Viễn nhìn màn hình: "Áo quần trong tiệm của anh ta đều là bắt chước các nhãn hiệu của Nhật Hàn một chút. Có mấy kiểu mới đều là style của Nhật Bản thịnh hành mấy năm trước."

Diệp Tư Viễn vẫn luôn quan tâm đến tin tức thời trang quốc tế, anh đọc nhiều tờ Fashion Magazine của nước ngoài và xem kĩ kiểu dáng qua video.

Tôi ôm cổ anh: "Lúc nào anh thiết kế cho em một bộ áo quần để em xem tài nghệ của anh ra sao."

Anh cười một tiếng: "Em không thấy cái hộp trên bàn ăn kia sao?"

"Hả?" Tôi nhảy xuống, "Cái hộp? Cho em?"

Anh gật đầu mỉm cười, "Ừm."

Tôi chạy đến phòng bếp, trên bàn ăn đúng là có một hộp lớn màu xanh đen.

Tôi cẩn thận mở ra.

Bên trong là một cái áo khoác màu cam.

Tôi cầm lên xem, chất liệu là vải sợi tổng hợp, áo có hai hàng cúc, cổ áo rất lớn che đến bả vai, túi áo viền ren cùng màu trông rất bắt mắt.

Rất đơn giản như một bộ áo quần bình thường nhưng xem đi xem lại vẫn không biết là nhãn hiệu nào.

Diệp Tư Viễn đi đến mỉm cười: "Thích không? Mặc vào thử xem."

Tôi mặc vào, phát hiện chỗ nào cũng vừa vặn, giống như cái áo này là vì tôi mà được may ra vậy.

Tôi chạy vào phòng ngủ, ngắm mình trong gương, màu cam nhìn thật ấm áp, tôn lên làn da trắng.

Tôi vui vẻ nghiêng đầu nhìn Diệp Tư Viễn, nở nụ cười rạng rỡ hỏi anh: "Thật là đẹp, anh mua ở đâu vậy?"

"Em không phải muốn anh thiết kế cho em một bộ áo quần sao? Cái áo này. . . là anh thiết kế, tự tay may, dĩ nhiên công nhân trong xưởng cũng có giúp anh, dù sao anh cũng không có tay, có vài chỗ làm không được. Nhưng mà loại vải này rất đẹp, anh phải chọn chọn rất lâu đấy."

". . ." Tôi sững sờ nhìn anh.

"Anh làm khi về nhà vào dịp lễ Quốc Khánh, Tiểu Kết. . . Sinh nhật vui vẻ." Anh dịu dàng nhìn tôi, trên mặt còn có chút ngượng ngùng.

Tôi lúc này mới phản ứng kịp, đầu tháng 11, tôi tròn 19 tuổi.