Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 103: Ngoại Truyện 4: Anh và em cùng xem đá bóng




Không biết mấy giờ, Trần Kết đột nhiên giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng, theo thói quen đưa tay sờ sang bên cạnh, không có ai cả.

Trong phòng rất tối, Trần Kết lập tức lật người ngồi dậy, mở đèn ngủ ở đầu giường lên, nhìn qua bên cạnh, chăn ga ở chỗ ấy đã không còn nhiệt độ cơ thể người.

Cô bước xuống giường, mang dép, mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy Diệp Tư Viễn đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, chân đặt trên bàn trà đùa giỡn điều khiển ti vi, TV đang mở, âm thanh rất nhỏ, hình như còn chưa kịp bật máy điều hòa nên không khí rất lạnh. Anh mặc áo ngủ ngắn tay và quần dài, tư thế ngồi rất tùy ý, tay áo trống không ở bên cạnh có vẻ không phù hợp cho lắm.

Diệp Tư Viễn ngẩng đầu nhìn thấy Trần Kết đầu tóc bù xù, khóe miệng liền cong lên: "Có phải âm thanh quá to làm em thức hay không?"

Trần Kết lắc đầu, đi tới nhào lên người anh, ôm thật chặt hông của anh, đầu dựa vào vai anh.

"Làm sao vậy? Đêm hôm khuya khoắc còn chưa ngủ?"

"Xem bóng đá, hôm nay Italy ra sân, đá với Tây Ban Nha, là một trận khó khăn."

"À..." Trần Kết biết Diệp Tư Viễn vẫn luôn thích Italy, thích giải vô địch bóng đá Seria A¬_ Ý, thích AC Milan, cô không phải là người mê bóng đá, đối với bóng đá thì kiến thức nửa vời, có biết một chút ít nhưng cũng là nhờ Diệp Tư Viễn.

"World Cup sao?" Cô hỏi.

"Không phải, giải Euro."

"À, đá ở đâu vậy?"

"Ba Lan và Ukraine."

"Hả? Ba Lan và Ukraine?"

"Đứa ngốc, là hai quốc gia cùng nhau làm chủ nhà." Diệp Tư Viễn cười, nghiêng đầu sang chỗ khác hôn tóc của cô một cái: "Em đi ngủ trước đi, anh xem xong rồi ngủ."

"Không cần, em xem với anh."

"Không phải em không thích xem đá bóng sao, rất nhàm chán."

"Thì anh nói em nghe chứ sao."

"..." Diệp Tư Viễn lắc đầu: "Được rồi, nếu em cảm thấy mệt thì lập tức đi ngủ, có biết chưa?"

"Tuân lệnh!"

Sau khi bắt đầu trận đấu, Diệp Tư Viễn cũng bắt đầu nhức đầu, bởi vì Trần Kết hỏi rất nhiều vấn đề lung tung lộn xộn.

"Shevchenko có ra sân không?"

"Có khả năng ngày mai anh ta mới ra sân."

"Tại sao?"

"Hôm nay là trận đấu giữa Italy với Tây Ban Nha, Shevchenko là người Ukraine, anh ta thi đấu cho Ukraine."

"Hả... Em vẫn cho rằng anh ta là người Italy."

"..."

" Lúc nào Brazil mới đá?"

"Brazil không thể đá."

"Tại sao vậy? Brazil rất lợi hại mà."

"Bảo bối, đây là giải Euro, Brazil ở Nam Mỹ ."

"Giải Euro? Còn Argentina?"

"Argentina cũng ở Nam Mỹ, bọn họ chỉ có thể đá với nhau tại World Cup thôi."

"À..."

"Tư Viễn, việt vị là gì?"

"Việt vị là..." bal¬abal¬abala giải thích một thôi một hồi, Diệp Tư Viễn nhìn ánh mắt Trần Kết vẫn u mê như cũ, lắc đầu cười lên: "Em không cần phải hiểu, em chỉ cần nhìn vào trái bóng là được rồi."

"Nhưng tại sao còn chưa vào?"

"Hai đội này đều rất mạnh, phòng tuyến phía sau cũng cực kì chắc chắn, nhất là Italy, từ trước đến giờ bọn họ cực kì nổi tiếng về phòng thủ, còn nữa, bọn họ có thủ môn đẳng cấp thế giới, Casillas và Buffon, tất nhiên chuyện ghi bàn không dễ dàng như vậy rồi."

"Ừ..."

"Tư Viễn, Italy có người da đen hả?"

"Có, rất ít, gốc Italy dĩ nhiên là không có, một số là con lai, còn số còn lại là di dân."

"Trong đội Italy có một người da đen kìa!"

"Ừ, anh ta tên là Balotelli, là một cầu thủ rất cổ quái, tính khí nóng nảy như bom hẹn giờ. Ừ, đồng đội mang số 10 của anh ta tên là Cassano, năm nay 30 tuổi, thời điểm còn trẻ anh ta cũng nổi danh là “Tiểu tử hư”, bây giờ so sánh với Balotelli xem ra anh ta có vẻ trầm ổn hơn nhiều. Chỉ là mặc kệ nói thế nào thì đợt này hàng ngũ tấn công của Italy có chút là lạ."

"Fabio!"

"Người thật rất đẹp trai, anh ta đang đá cho AC Milan, lúc còn ở đó thì anh thường đi xem bọn họ đá."

"Anh có tìm anh ta xin chữ kí không?"

"Không có, anh không có đi xem bọn họ huấn luyện, chỉ đi xem trận đấu thôi."

“Ừ... Lúc đó mà anh xin chữ kí thì bây giờ có thể bán lấy tiền rồi."

"..."

Lúc nghỉ ngơi giữa trận, Trần Kết đi cắt dưa hấu trở lại, còn cầm theo cái muỗng múc cho hai người ăn.

"Chưa vào trái nào cả, thật không có ý nghĩa." Cô bắt đầu ngáp, mí mắt cũng bắt đầu đánh nhau.

Diệp Tư Viễn cười lên: "Nếu em mệt mỏi thì đi ngủ trước đi, ngoan."

Giọng nói của anh rất dịu dàng, Trần Kết lắc đầu, dựa vào trên người anh làm nũng: "Không cần, một người không ngủ được."

Diệp Tư Viễn nhấc chân ấn điều khiển ti vi: "Vậy anh đi ngủ với em, không xem nữa."

"Đừng!" Trần Kết lập tức giành lấy điều khiển ti vi ở dưới chân anh: "Em chỉ cần dựa vào anh là ngủ ngon rồi."

"Mở máy điều hòa đi, sẽ cảm lạnh đó."

"Vậy em đi lấy chăn."

Cô thật sự ôm một cái chăn lớn ra khoác lên trên người mình, cặp chân cũng gác lên trên bàn trà, cả người dựa vào người Diệp Tư Viễn.

"Lúc vào thì nhớ gọi em!"

"Được, buồn ngủ thì cứ ngủ đi."

Hiệp hai bắt đầu, Trần Kết dần dần đi vào giấc ngủ sâu, Diệp Tư Viễn chăm chú xem trận đấu, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Trần Kết đang tựa vào trên người anh ngủ gật như gà con mổ thóc một chút. Anh biết cô hoàn toàn không hiểu về đá bóng, chỉ là muốn ở bên cạnh anh mà thôi, chẳng biết tại sao khi nghĩ tới những thứ này thì trong lòng Diệp Tư Viễn liền ấm lên.

Cô gái nhỏ dính vào trên người anh, bây giờ là đầu mùa hè làm anh cảm thấy có chút nóng, cả người duy trì một tư thế cũng có chút mệt mỏi nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp khác thường.

Ghi bàn xảy ra ở phút thứ 61.

Italy thay thế Di Natale vào sân, Diệp Tư Viễn có chút kích động nhưng thân thể lại không dám động bởi vì Trần Kết đã hoàn toàn ngủ thiếp đi.

3 phút sau, Tây Ban Nha nhanh chóng san đều tỉ số, Diệp Tư Viễn cảm thấy như đưa đám, anh thở dài, quay đầu nhìn lại, chăn trên người Trần Kết đã tuột xuống. Anh ngẩn ra, đưa chân phải qua nhẹ nhàng kẹp chăn đắp lên cho cô, chân động đậy khó tránh khỏi thân thể cũng sẽ động đậy, vốn Trần Kết ngủ không sâu, lập tức tỉnh lại.

"Thế nào rồi?" Cô mở mắt ra, mờ mịt nhìn chung quanh: "Vào rồi hả ? Italy thắng?"

"Hai bên đều vào 1 trái." Diệp Tư Viễn cười, mắt anh lại nhìn màn hình TV, nhấc chân tắt TV.

"Hết rồi?" Trần Kết hoàn toàn không kịp phản ứng.

"Ừ, hết rồi, 1- 1. Tiểu Kết, chúng ta đi ngủ đi."

"Ừ." Trần Kết đứng lên, bắt đầu vặn vẹo cái cổ cứng ngắc: "Ai u, chân cũng đã tê rần."

"Vịn vào anh."

Cô lập tức bám vào người anh, giắt trên người anh đi về phòng ngủ.

"1- 1 hả, không đá penalty sao?"

"Vòng ngoài, không cần."

"Thế là hoà hả, thật là chán !"

Diệp Tư Viễn cười thầm trong lòng, cô nhóc này, rõ ràng không hiểu gì cả ngược lại hỏi rất nhiều. Anh chỉ hi vọng, Italy và Tây Ban Nha không vào trái nào nữa, nếu không thì sau khi trời sáng nếu cô biết tỷ số không phải là 1-1 thì anh không biết nên giải thích thế nào cho đúng rồi.