Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 635




CHƯƠNG 635

Ngay sau đó Thương Mẫn đã chìm vào giấc ngủ một cách thoải mái, khi cô tỉnh dậy thì chiếc xe đã đậu ở gara dưới tầng hầm căn hộ.

“Về nhà thôi, tôi muốn ăn canh.”

“Ừm, trong nhà có nguyên liệu.”

Bạch Chấp là người ngay thẳng, cho rằng Thương Mẫn cố tình đánh tiếng trước vì lo thiếu nguyên liệu nấu canh, nhưng thật ra Thương Mẫn chỉ muốn chuyển sự chú ý sang việc ăn uống.

Về đến căn hộ, Bạch Chấp cởi áo khoác ngoài ra, đi thẳng vào phòng bếp. Thương Mẫn vùi mình trên ghế sô pha, chẳng mấy chốc lại chìm vào giấc ngủ.

Khi mùi thơm đậm đà lan tỏa đến, cô mới từ từ mở mắt ra, cười hỏi: “Nấu canh xong rồi ư?”

“Ninh nhừ rồi.”

Bạch Chấp hầm món canh sườn và khoai mỡ đơn giản nhất, nhưng Thương Mẫn lại cảm thấy vô cùng ngon, uống liên tiếp hai bát mới miễn cưỡng đặt bát đũa trên tay xuống.

Ăn uống no đủ, Thương Mẫn thong thả bước ra ban công phơi nắng. Đang lúc cảm thấy buồn chán muốn trở về phòng nằm nghỉ một lát thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập.

Bạch Chấp vừa mở cửa, Tô Huệ Phi liền xông vào, vội vàng chạy tới ban công, ôm chầm lấy Thương Mẫn, một lúc sau mới từ từ buông cô ra.

Thương Mẫn để cho Tô Huệ Phi ôm cô, cho đến khi cô ấy chủ động buông ra, Thương Mẫn mới nhận ra khuôn mặt của cô gái ngốc nghếch này đầy nước mắt.

“Huệ Phi, sao lại khóc? Có phải là Lê Chuẩn đã bắt nạt cậu.”

Lê Chuẩn đang yên lặng ngồi uống trà trong phòng khách nghe thấy rõ lời Thương Mẫn nói. Sao đột nhiên anh lại bị đổ lỗi rồi?

“Không phải, không phải, không liên quan gì đến Lê Chuẩn. Còn không phải do tớ lo lắng cho cậu sao. Hôm qua sau khi về nhà tới mới biết chuyện cậu bị Lâm Chí bắt cóc. Lúc đó tới liền muốn sang đây thăm cậu, nhưng tớ sợ quấy rầy cậu nghỉ ngơi. Vẫn luôn nhịn cho đến bây giờ mới đến.”

Tô Huệ Phi càng nói càng uất ức, nắm lấy tay Thương Mẫn, bất mãn nói: “Thương Mẫn, cậu làm sao vậy, xảy ra chuyện lớn như vậy lại không hé răng với tớ nửa lời. Nếu không phải Lê Chuẩn nói cho tớ biết, có phải cậu hoàn toàn không tính nói cho tớ biết.”

Thương Mẫn bị Tô Huệ Phi hỏi không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ có thể cười cười gượng gạo, giải thích: “Hôm qua không phải là đám cưới của cậu sao? Chuyện có lớn đến đâu cũng không thể quấy rầy cô dâu được. Tớ đang muốn gọi điện cho cậu đây. Mâu Nghiên cứ làm phiền tớ nên tớ đã tắt máy.”

“Cậu và cậu hai Mâu lại làm sao nữa?”

Quả nhiên, sự chú ý của Tô Huệ Phi lập tức bị chuyển hướng.

“Anh ấy trở về nhà cũ, còn đón Kỷ Mộng Hiền đến đó.”

Hôm qua Mâu Nghiên còn vì cô mà có thể đánh đổi tính mạng, chớp nháy đã đón người phụ nữ khác vào nhà cũ nhà họ Mâu, nhìn chung Thương Mẫn vẫn quan tâm đến chuyện đó, trước mặt cô bạn thân thiết nhất đã không kiềm được mà nói ra.

“Cậu hai Mâu dường như đã rất lâu không để ý tới Kỷ Mộng Hiền. Nghe nói khoảng thời gian này anh ấy cũng không đến biệt thự Vịnh Nam. Sao có thể đột nhiên đón Kỷ Mộng Hiền về nhà cũ nhà họ Mâu. “

Mặc dù Tô Huệ Phi cũng rất tức giận trước hành động của Mâu Nghiên, nhưng cô tạm thời vẫn còn lý trí mà phân tích.

“Nhất định là anh cả có nỗi khổ tâm. Thương Mẫn, cô đừng hiểu lầm anh ấy, hi vọng cô có thể cho anh ấy một cơ hội giải thích.”