Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 624




CHƯƠNG 624

“Hai người các người mất bao lâu mới có thể tìm ra thuốc giải?”

“Nhanh nhất cũng mất phải một tuần mới có thể điều chế ra thuốc giải.”

Khi Mâu Nghiên nghe xong câu trả lời này, trong lòng lạnh lẽo hẳn lên, xem ra cửa ải khó khăn lần này chỉ có thể xông vào trong mà thôi, nếu thật sự phải đợi một tuần thì ước chừng thứ đi ra từ trong tầng hầm chính là thi thể của Thương Mẫn.

“Trữ Trình, chuẩn bị xong chưa, bây giờ tôi muốn đi xuống dưới.”

“Cậu hai cũng muốn xuống.”

Ở bên ngoài có thể nghe được rõ ràng tất cả động tĩnh trong phòng thí nghiệm dưới mặt đất, lúc Mâu Nghiên nói anh sẽ đi xuống, Thương Mẫn nhìn thấy mắt Lâm Chí sáng rực lên.

Thật tốt, anh ta vừa giải quyết mọi việc xong xuôi, cảm thấy có chút nhàm chán thì Mâu Nghiên đến.

“Cậu hai, để tôi đi xuống dẫn cô Thương lên.”

Nhìn thấy sắc mặt không còn chút màu máu của Mâu Nghiên, lần đầu tiên Trữ Trình vi phạm mệnh lệnh của anh.

“Cậu cứ canh giữ ở trên đi, nếu mười phút sau tôi chưa ra thì cậu hẵng nghĩ cách.”

Sắc mặt Mâu Nghiên đầy kiên định, từ trước đến nay anh nói một là một, nói xong rồi dẫn theo hai vệ sĩ đi xuống dọc theo cầu thang.

Phòng thí nghiệm dưới mặt đất hùng vĩ xa hoa hơn trong tưởng tượng của anh, bởi vì đã biết không khí ở dưới có vấn đề nên vừa bước xuống cầu thang Mâu Nghiên đã nín thở, lúc xuống đến phòng thí nghiệm thì trực tiếp lao về phía Thương Mẫn.

Có thể coi là toàn bộ hành trình anh đều không hít vào nửa phần không khí, nhưng lúc đi đến phía sau Thương Mẫn thì lại kiệt sức ngã ngồi xuống cạnh ghế sô pha.

Mâu Nghiên quay đầu nhìn qua hai vệ sĩ cũng bất lực té ngã, ánh mắt anh tối sầm lại.

Cuối cùng vẫn trúng bẫy, cho dù họ không hít thở, nhưng không khí trong phòng thí nghiệm vẫn có thể đi vào trong cơ thể của anh, làm anh mất đi toàn bộ thể lực.

“Cậu hai tới rồi, mau ngồi xuống đi.”

Lâm Chí khách khí đỡ Mâu Nghiên ngồi xuống cạnh Mâu Khải, thậm chí còn mỉm cười tự tay rót cho anh một chén trà.

“Cậu hai uống trà không?”

Mâu Nghiên không nói một lời, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh ta.

“Lâm Chí, tôi thấy rằng tôi đối xử với anh cũng không tệ.”

Anh và Mâu Khải liên tiếp rơi vào bẫy, Mâu Nghiên thực sự thực sự không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng đánh vào cảm xúc.

Trước kia anh luôn thật lòng thật dạ coi Lâm Chí như người một nhà, đối xử với anh ta không khác những người anh em thân cận nhất.

“A, quả thật cậu hai đối xử với tôi không tệ, vậy nên cậu yên tâm đi, chắc chắn ngày mai cậu có thể bình an rời khỏi nơi này.”

Lâm Chí cười cười, con mắt nhìn chằm chằm vào ly nước trà trước mặt Mâu Nghiên, giọng điệu của anh ta rất chân thành, Thương Mẫn nghe xong thì nhẹ nhàng thở ra.

Bây giờ họ đã thành ra như vậy, có thể bảo đảm được an toàn của một người là tốt rồi.

“Làm những gì cậu muốn làm với cô ấy với tôi đi.”

Trên đường đi đến nhà máy bị vứt bỏ này, Mâu Nghiên đã biết những chuyện xảy ra ở nhà họ Mâu vào sáng nay, anh biết Lâm Chí đã trải qua những gì khi ở chỗ ông cụ Mâu, còn có thể đoán được đại khái anh ta định làm gì với Thương Mẫn.