CHƯƠNG 610
“Mâu Nghiên, anh khốn nạn, bản thân anh nhu nhược liền thoát thác đứa bé này, anh rốt cuộc gặp phải chuyện gì? Tại sao cứ muốn trốn tránh hết lần này đến lần khác, có gì hôm nay anh nói rõ đi, đừng để em xem thường anh”.
Thương Mẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, Mâu Nghiên muốn tìm đứa trẻ để làm cái cớ, có thể thấy không thể tìm thấy lời bào chữa nào nữa, nói không chừng cô kiên trì thêm chút nữa, thì sẽ có thể đem chân tướng ra phơi bày.
“Anh nói là sự thật, anh đã thử hai lần rồi, nhìn thấy bụng của em ngày càng lớn lên, một giây mỗi phút anh đều cảm thấy bản thân như đang ở địa ngục. Loại cảm giác này em không bao giờ hiểu được đâu, mau rời khỏi đây đi, đừng để anh nhìn thấy em nữa”.
Lời nói của Mâu Nghiên lạnh lùng từng câu từng chữ đều nặng nề khuấy đảo trái tim Thương Mẫn.
Cô nhớ ra rồi, Mâu Nghiên trước đây về chung cư hai hôm, cho dù hai bọn họ có tiếp xúc thân mật, anh hình như quả thực không sờ vào bụng, hai người trước nay không hề nói đến chuyện của đứa bé, anh luôn để tâm để ý chỉ có một mình cô.
“Em không tin, em không tin”.
Thương Mẫn hoảng loạn lắc đầu, không để ý đến sắc mắt Mâu Nghiên đang ngồi trên người đột nhiên tái đi rất nhiều.
Cô nhớ đến trước đây Tô Huệ Phi chuẩn bị trang phục cho hôn lễ, đột nhiên đứng dậy phát điên mà lục tìm trong phòng của Mâu Nghiên.
Cô nhất định phải tìm ra bộ quần áo cô dâu đó, phơi bày bộ mặt của Mâu Nghiên, xem anh lúc đó giảo biện ra sao.
“Em đang làm gì vậy? Ra ngoài?”
Mâu Nghiên rất nhanh đã biết Thương Mẫn định tìm gì, một hơi nghẹn trong lồng ngực, vật lộn đứng dậy, nhưng anh càng gấp, cơ thể lại càng khó chống đỡ, gấp gáp quá mà ngã xuống bên giường.
Nghe thấy đằng sau “bịch”! một tiếng, Thương Mẫn hốt hoảng quay đầu, kinh ngạc nhìn thấy Mâu Nghiên ngồi trên thảm bên cạnh giường, quần áo trên người anh có chút loạn, cơ thể không nói rõ được có phần nhếch nhác và yếu đuối.
Nước mắt của Thương Mẫn lại không nhịn được nữa, bắt đầu tí tách rơi xuống.
“Mâu Nghiên, anh đứng dậy…, anh đứng dậy, anh rốt cuộc bị sao thế?”
Viền mắt Thương Mẫn đỏ lên, muốn chạy đến dìu Mâu Nghiên lên, nhưng cô nâng không nổi anh, chỉ có thể gấp gáp đến phòng khách tìm Bạch Chấp, để anh ta mau tới giúp.
Khi Thương Mẫn dẫn Bạch Chấp trở về phòng của Mâu Nghiên, Mâu Nghiên đã lạnh nhạt đứng ở bên giường, ánh mắt anh chứa đầy u ám, ánh mắt lạnh lẽo cực điểm.
“Náo loạn đủ chưa, đưa cô ấy đi”.
Thương Mẫn bị ánh mắt Mâu Nghiên dọa sợ rồi, anh trước nay chưa từng ở trước mặt cô lộ ra biểu cảm như vậy, trong ánh mắt anh lộ trần trụi sự chán ghét khiến Thương Mẫn không dám lại gần nửa bước, thậm chí không dám mở miệng nói thêm nửa chữ.
Được một lúc, cô mới tìm lại được giọng nói của mình, môi run rẩy hỏi nhỏ: “Vừa nãy anh sao vậy?”
Cho dù vẫn sợ, cho dù Mâu Nghiên có ghét cô đi nữa, Thương Mẫn cũng muốn hỏi rõ Mâu Nghiên lúc nãy xảy ra chuyện gì?
Tại sao đột nhiên lại ngã xuống giường mà cử động không nổi?
Anh vẫn luôn ở trước mặt cô tỏ vẻ hoàn mỹ, nhưng Thương Mẫn vẫn luôn cảm thấy cơ thể của Mâu Nghiên có vấn đề, lần này tình cờ bắt gặp, cô nhất định phải hỏi cho rõ.