Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 599




CHƯƠNG 599

Lỡ xui rủi sao phẫu thuật không thành, vậy phải chăng con ông ta sẽ chẳng ra khỏi phòng phẫu thuật được nữa?

“Bác sĩ, tỷ lệ phẫu thuật thành công khoảng bao nhiêu?”

“Bây giờ chỉ có 30% thôi, thế nhưng với sức ảnh hưởng của nhà họ Mâu, có thể tìm một đội bác sĩ thần kinh giỏi nhất thế giới để thực hiện ca mổ, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều.”

Nghe thấy tỷ lệ thành công chỉ có 30%, ông cụ Mâu vốn đang do dự lại càng không thể đưa ra quyết định. Cuối cùng ông ta quyết định chờ Mâu Nghiên tỉnh lại rồi cùng nhau bàn bạc một chút, lỡ ông ta tự mình quyết định thay cho Mâu Nghiên rồi hại chết con trai duy nhất của mình… ông ta không gánh vác nổi kết quả như vậy.

“Có thể đừng phẫu thuật vội hay không, bây giờ tôi sẽ phái người đi tìm bác sĩ thần kinh giỏi nhất trên thế giới, các ông có thể đánh thức con trai tôi trước được chứ?”

“Ông Mâu cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm cậu hai nhanh chóng tỉnh lại.”

Mấy vị bác sĩ bận rộn đến tận lúc đèn đường bật lên mới miễn cưỡng làm cho sắc mặt Mâu Nghiên khá hơn một chút. Anh cũng tỉnh lại rồi, nhưng toàn thân lại không có chút sức lực nào, chỉ có thể nằm trên giường thều thào mấy câu.

Một vị bác sĩ cá tính thẳng thắn còn năm lần bảy lượt muốn hỏi Mâu Nghiên là tại sao có thể lê lết thân tàn đến tận giờ phút này được, thế nhưng nghĩ đến mấy câu chuyện mưa máu gió tanh của giới thượng lưu, nghĩ đến đứa bé nhà mình mới chào đời, vô cùng thức thời ngậm miệng.

Sau khi Mâu Nghiên tỉnh lại thì nói vài câu với ông cụ Mâu, rồi lại nhìn ngày giờ, may quá, ngày mai mới là ngày tổ chức hôn lễ, vẫn kịp.

Nhân lúc không có ai trong phòng, Mâu Nghiên nhanh chóng nhắn tin cho Lâm Chí: “Mang thuốc qua đây, nhà cũ.”

Lâm Chí nhận được tin nhắn của Mâu Nghiên, sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, tại sao Mâu Nghiên lại đột ngột phát bệnh vào lúc này? Anh ta thề, tuyệt đối không phải do anh ta động tay động chân.

Lâm Chí nhức hết cả đầu, toàn bộ thuốc lúc trước đều được anh ta dọn dẹp sạch sẽ rồi, cho dù còn, anh ta cũng chẳng dám đem loại thuốc này đến ngay dưới mí mắt ông cụ Mâu, hành động này có khác gì đưa đầu cho người ta chém chứ: “Cậu hai, trên tay tôi hết loại thuốc lúc trước rồi.”

“Lập tức để nhà cung cấp vận chuyển bằng đường hàng không tới đây, bất kể giá cả.”

Giọng điệu Mâu Nghiên chắc nịch, không cho phép từ chối.

“Cậu hai, loại thuốc thế này không thể lấy bằng con đường chính quy được, đều cần đặt trước cả đấy.”

“Cậu cứ lại đây, tôi không cần biết cậu dùng cách nào, nhưng ngày mai tôi không thể xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, cậu biết ngày mai là ngày gì mà.”

Lâm Chí:… Anh ta đang đào hố chôn mình ư?

“Cậu hai…”

“Qua đây!”

Mâu Nghiên không còn đủ kiên nhẫn để đôi co với Lâm Chí, hôn lễ ngày mai bằng mọi giá không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được.

Lâm Chí bị ép buộc, chỉ có thể căng da đầu đến nhà cũ nhà họ Mâu. Quả nhiên không ngoài dự đoán, anh ta vừa bước vào cửa đã bị ông cụ Mâu với vẻ mặt đen thui tra hỏi đầu đuôi một lượt, mãi đến khi Mâu Nghiên cho người xuống gọi thì anh ta mới miễn cưỡng được thả ra.

“Đừng để ý, ông cụ lớn tuổi rồi nên hơi dong dài một chút, cậu mau kê thuốc đi!”

Dù Lâm Chí có là ai, Mâu Nghiên vẫn dành sự tin tưởng tuyệt đối cho y thuật của anh ta. Dù Lâm Chí cố ý muốn giấu giếm anh chuyện gì đó, nhưng ngay lúc này anh cũng chẳng còn lựa chọn nào tốt hơn, người duy nhất anh có thể dựa vào là Lâm Chí.

“Cậu hai, sức khoẻ của anh thật sự không thích hợp dùng thuốc mạnh nữa đâu.”

Lâm Chí vẫn chưa từ bỏ ý định, đau khổ khuyên can.