Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 596




CHƯƠNG 596

“Ơ, vậy tớ sẽ không trang điểm, để cậu trở thành cô dâu xinh đẹp nhất nha.” Thương Mẫn chẳng thèm để ý mấy chuyện này, chỉ cần có thể kết hôn với Mâu Nghiên thôi là đủ rồi.

“Xí, tớ không cần cậu cố ý nhường đâu, làm gì có cô dâu nào mà không trang điểm chứ. Một ngày quan trọng như vậy, hai chúng ta đều phải là người đẹp nhất.”

“Vậy tớ sẽ chờ để chiêm ngưỡng Tiểu Huệ Phi xinh đẹp nhất.”

Sau khi nấu cháo điện thoại với Tô Huệ Phi xong, tâm trạng của Thương Mẫn tốt hẳn lên, thậm chí còn có xúc động muốn gọi điện hỏi thẳng Mâu Nghiên luôn. Nhưng nhớ đến điện thoại của Mâu Nghiên hai ngày nay luôn hiện là đang ở chỗ nhà cũ của nhà họ Mâu, chắc là anh về đó để xử lý chút chuyện nên cô sợ nếu gọi sẽ quấy rầy đến anh. Với cả cô đã lo lắng mấy ngày nay rồi, đợi thêm hai ba ngày nữa cũng chả sao, chờ đến ngày hai mươi tháng năm rồi nghe anh công bố đáp án cuối cùng sẽ kích thích hơn nhiều.

Ở nhà cũ của nhà họ Mâu, ông cụ Mâu thấy Mâu Nghiên về nhà thì cũng lấy làm lạ. Đặc biệt lần này anh còn cầm theo đống hành lý to đùng cùng về, đây là tính ở lại luôn sao?

Đứa con đã bao năm không về nhà cũ nay lại đột ngột xuất hiện trong nhà khiến ông cụ Mưu kích động lắm, thiếu chút nữa nước mắt rơi như mưa. Ông ta không nhịn được mà đi ra hành lang đón anh: “Thằng hai, sao lại về thế?”

“Con về nhà ở mấy ngày.”

Mâu Nghiên không nói thêm nữa, xách đống hành lý của mình đi thẳng về căn phòng mình từng ở hồi trước. Anh không nhớ đã bao lâu mình chưa về lại đây rồi, căn phòng vẫn y như trước. Nhìn cách bố trí vẫn giữ nguyên như xưa và tấm poster dán trên tường đã nhuốm màu thời gian, hóa ra những năm anh đi, không ai động tới phòng này cả.

Trong phòng thông thoáng sạch sẽ, không có chút mùi lạ nào, vừa nhìn đã biết là được dọn dẹp thường xuyên. Lúc anh về cũng không gọi điện báo trước với người nhà, thật ra trong lòng cũng có ý muốn thử, không ngờ sẽ nhận được kết quả như thế này.

Mâu Nghiên mở vali, cầm lễ phục của chú rể ra trước, treo lên cẩn thận rồi lấy bàn là là qua, cho đến khi không còn thấy một vết nhăn nào nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ mong sức khỏe của anh có thể chịu được tới ngày đó. Rất có thể hôn lễ này chính là chuyện cuối cùng mà anh có thể làm cho Thương Mẫn và đứa con mà anh không biết mình còn cơ hội nhìn mặt nó một lần hay không.

Để đề phòng, ngay cả Lâm Chí – người anh tin tưởng nhất từ trước đến nay nhưng giờ anh cũng bắt đầu có chút nghi ngờ, nên mới cố tình chuyển về nhà cũ nhà họ Mâu.

Mặc dù ông cụ Mâu cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, nhưng chuyện liên quan đến mặt mũi gia tộc, với thân phận là huyết mạch duy nhất của nhà họ Mâu thì ông cụ Mâu biết nên làm thế nào.

Buổi tối, lúc ăn cơm, Mâu Nghiên với ông cụ Mâu đều yên lặng không nói. Sau khi cả hai người đã bỏ bát đũa xuống, ông cụ Mâu mới tỏ ý Mâu Nghiên khoan hãy đi.

“Con đột ngột quay lại thế này có phải là do thân thể xảy ra chuyện gì hay không?” Ông cụ nhà họ Mâu nhìn Mâu Nghiên chằm chằm, trong ánh mắt tang thương chất chứa sự quan tâm và lo lắng.

“Dạ không, hai hôm nữa là con kết hôn rồi, nếu ba rảnh thì có thể đến dự.”

“Được, ba đi, bao giờ?”

“Ngày hai mươi tháng năm.”

“Còn chuyện gì cần giúp không? Để ba bảo quản gia sắp xếp người giúp con.”

“Không cần, đều đã sắp xếp xong cả rồi.”