CHƯƠNG 589
Nhìn chiếc váy cưới cổ trang màu đỏ và trang sức cài đầu được lấy ra, nước mắt của Thương Mẫn bất giác rơi xuống.
Khoảng thời gian này cô không có thời gian và tận lực làm váy cưới, không ngờ Tô Huệ Phi sớm đã chuẩn bị cho cô rồi.
Vậy có phải ý là người khác đều biết cô và Mâu Nghiên sắp tổ chức đám cưới vào ngày 20 tháng 5 không, chỉ có đương sự là cô vẫn ngốc nghếch không biết.
Kích động lại chờ mong thay chiếc váy cưới màu đỏ, nhìn cô gái xinh đẹp trong gương, Thương Mẫn không khỏi cảm thán, quả nhiên ngày các cô gái mặc váy cưới mới là đẹp nhất.
Hài lòng nhìn tác phẩm của mình được thể hiện một cách hoàn hảo và tinh tế trên người cô bạn thân, Tô Huệ Phi lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui của việc học thiết kế.
Hai người nhìn nhau cười ngốc một lúc, Tô Huệ Phi nói: “Đáng tiếc Lê Chuẩn cứ bận mãi không thấy người đâu, hiệu quả của đồ chú rể tớ còn chưa nhìn thấy.”
Thương Mẫn có chút thức thời im miệng, Huệ Phi đây là đang oán thán Mâu Nghiên bỏ lại Nova, chơi trò mất tích không thèm ngó ngàng, nhưng cô có thể làm sao, cô cũng không gặp được Mâu Nghiên.
“Bỏ đi, đừng nói mấy chuyện không vui đó nữa, ài, tớ thấy vóc dáng của Bạch Chấp và Lê Chuẩn tương đương, có thể làm phiền Bạch Chấp thử giúp tớ được không? Tớ muốn xem hiệu quả tổng thể.”
Thương Mẫn không thể từ chối, chỉ có thể lén dùng một ánh mắt cầu xin với Bạch Chấp, mặt của Bạch Chấp nhăn lại, cuối cùng lặng lẽ cầm một bộ vest đi vào phòng thử đồ.
“Tớ cũng giúp cậu thiết kế đồ chú rể cho chiếc váy của cậu, cùng nhau thử đi, làm tóc cho cậu rồi đội mũ phượng lên.”
Tô Huệ Phi nói rất phấn khởi, Thương Mẫn còn chưa kịp ngăn cản thì cô ấy đã hỏi nhân viên trong tiệm một cách thân quen, ở đây có một người đàn ông cao to nào không, còn đặc biệt nói rõ phải có khí chất tốt.
Thương Mẫn bất lực đỡ trán, Huệ Phi là xem nơi này là nhà mình sao? Không khách sáo như vậy nữa chứ.
Nhưng tuy tính cách của Tô Huệ Phi bỗ bã, nhưng cũng không phải là loại người tự nhiên như vậy, xem ra chủ của nơi này đối với cô ấy thật sự rất tốt rất chiếu cố.
“Ông chủ của chúng tôi sắp tới.” Rất nhanh thì có cô nhân viên đi tới cười tươi nói.
“Ông chủ của các cô đích thân ra trận, tớ trước giờ chưa từng gặp ông chủ của bọn họ luôn, vốn tưởng rằng người thích váy cưới như vậy sẽ là một chị đẹp, không ngờ là nam.”
Tô Huệ Phi ở một bên nói rất hồ hởi, Thương Mẫn lại càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ, cứ cảm thấy ông chủ này có chút vấn đề.
Khi Mâu Khải sải bước đi vào, Thương Mẫn và Tô Huệ Phi đều ngây ngốc, nụ cười của anh ta vẫn dịu dàng ấm áp: “Là muốn thử giúp đồ chú rể sao?”
Tô Huệ Phi ngây ngốc gật đầu, Thương Mẫn có loại xúc động muốn bỏ chạy, cứ cảm thấy sắp xảy ra chuyện.
“Bỏ đi, chút chuyện nhỏ như vậy không biết ngại mà làm phiền Cậu Khải sao, lát nữa tớ bảo Bạch Chấp thử.”
“Khách sáo cái gì, đều là người một nhà, vóc dáng của tôi và em hai tương đương.” Mâu Khải nói xong thì ra hiệu nhân viên bên cạnh đưa lễ phục của nam mà Thương Mẫn cầm cho anh ta.
“Huệ Phi, ông chủ của tiệm này sao lại là Cậu Khải.” Trong lòng Thương Mẫn có một vạn câu hỏi vì sao.
Tô Huệ Phi mặt mày mờ mịt: “Tớ…, tớ cũng không biết là sao cả.”
“Aiya, bỏ đi, anh ta đã đi vào rồi, chúng ta đừng ngây ngốc đợi ở đây, thuận tiện đi làm tóc.”
Rất nhanh Tô Huệ Phi lại khôi phục nụ cười vô lo vô nghĩ, Thương Mẫn thật sự cạn lời, bị cô ấy kéo vào khu làm tóc.