Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 561




CHƯƠNG 561

Chuyện của Kỷ Mộng Hiền đã chôn chặt trong lòng cô quá lâu, lúc này đột nhiên bộc phát không kiểm soát được.

“Mẫn, Mẫn.”

Mâu Nghiên thì thào gọi tên cô, vòng tay ôm cô ngày càng chặt hơn, nụ hôn ùn ùn kéo tới khiến đầu óc Thương Mẫn rối bời, trong đầu cô bây giờ không còn thứ gì khác trừ Mâu Nghiên.

Những ngày nhàm chán như vậy lại tiếp tục trôi qua thêm hai ngày nữa, Thương Mẫn quen thuộc đến nỗi sáng hôm đó tỉnh dậy không thấy Mâu Nghiên ở bên cạnh thì cũng không cảm thấy có gì bất thường cả.

Cô bước vào phòng vệ sinh rửa mặt, bồn rửa mặt hình như có chút khác lạ, nhưng cô còn đang ngái ngủ nên cũng không nghĩ nhiều, ngáp một cái đi ra nhà ăn, mỉm cười nhìn bữa sáng thịnh soạn trên bàn.

Thương Mẫn ăn một cái bánh bao hấp, nhìn quanh phòng khách và phòng bếp thì không thấy bóng dáng của Mâu Nghiên đâu, trong lòng có chút hoảng hốt.

Cô nhanh chóng cầm điện thoại bấm số của Mâu Nghiên.

Tắt máy!

Cô cũng không còn hứng thú ăn sáng nữa, cô bước nhanh vào phòng ngủ thay bộ quần áo thoải mái, chải tóc gọn gàng rồi ra ngoài.

Cô muốn đi tìm Mâu Nghiên, cái tên Mâu Nghiên này đến rồi lại đi mất, cô không thể ngồi đợi được nữa.

Khi Thương Mẫn đang thay giày thì đột nhiên nghe thấy tiếng”cạch”, cửa được mở từ bên ngoài.

Những giọt nước mắt vui sướng suýt trào ra, cô kéo cánh cửa đang cản trở ra, lúc cô muốn nhào tới thì cơ thể bỗng cứng đờ.

Sửng sốt vài giây, Thương Mẫn thu lại vẻ mặt lúng túng và đứng lại ngay ngắn.

“Về rồi sao.” Ánh mắt và giọng nói của cô đầy thất vọng.

Bạch Chấp vẫn lạnh nhạt như cũ, không ngạc nhiên cũng không tò mò.

Anh ta bước vào chung cư rồi đóng cửa lại: “Có kết quả kiểm tra rồi.”

“Anh ấy, anh ấy bị bệnh sao?”

Trên mặt Bạch Chấp không có cảm xúc gì, đáy lòng Thương Mẫn đột nhiên xuất hiện cảm giác sợ hãi, rất sợ những lời anh ta nói tiếp theo.

“Kết quả xét nghiệm máu cho thấy sức khỏe anh ta rất tốt, mấy viên thuốc cô lấy được đều là vitamin bình thường.”

Sao có thể như vậy?

“Không thể nào, nhất định có sai sót chỗ nào đó.”

Thương Mẫn hốt hoảng bước đến sô pha, ôm chặt chiếc gối ôm rồi co người lại.

“Tự tôi lái xe ra khỏi thành phố Nam tìm bệnh viện, những bệnh viện tôi đến đều nằm ở các thành phố khác nhau.” Bạch Chấp nói thêm: “Không phát hiện ai theo dõi hết.”

Thương Mẫn cố gắng bình tĩnh lại, suy nghĩ xem rốt cuộc đã có sai sót ở đâu.

Bình tĩnh lại một lúc, cô mới phát hiện Bạch Chấp đang rất mệt mỏi, dưới mắt cũng xuất hiện quầng thâm: “Vất vả cho cậu rồi, đi nghỉ ngơi đi.”

Mấy ngày nay bôn ba ở bên ngoài nên Bạch Chấp thật sự rất mệt, trước khi vào phòng còn không quên dặn một câu: “Ra ngoài thì gọi tôi.”

Thương Mẫn gật đầu, yên lặng ngồi trên sô pha, sau đó cứ cách nửa tiếng sẽ gọi điện thoại cho Mâu Nghiên, nhưng điện thoại của anh vẫn luôn tắt máy.

Sự trở về mấy ngày nay của Mâu Nghiên rõ ràng quá bất thường, nhưng cô lại tham lam cái cảm giác được ở bên anh, mà anh cũng cố ý né tránh những vấn đề đó, hai người đều không chủ động nhắc tới.