CHƯƠNG 560
“Mâu Nghiên lâu rồi không đến công ty thật sự không sao đấy chứ?”
“Cô Thương, cô yên tâm đi, cậu hai đã sắp xếp xong hết chuyện của công ty rồi.”
Trữ Trình là cấp dưới đáng tin cậy của Mâu Nghiên nên cô không nghe ra được gì bất thường ở chỗ anh ta.
Để đáng tin hơn, Thương Mẫn gửi tin nhắn cho Đồng Tiên và Tô Huệ Phi, hỏi họ tình hình công ty có ổn không.
Tô Huệ Phi lập tức trả lời tin nhắn, nói rất nhiều chuyện tầm phào ở văn phòng, sau đó hào hứng giới thiệu vài bộ quần áo mới ra mắt cho Thương Mẫn, không nhắc đến Mâu Nghiên một câu nào.
Nói chuyện được nửa tiếng, Thương Mẫn mới hỏi một câu:”Mấy ngày nay Mâu Nghiên có đến công ty không?”
Tô Huệ Phi gửi lại mấy dấu chấm hỏi, sau đó là một biểu tượng cảm xúc phấn khích.
“Mẫn, có phải cậu đã phát hiện ra gì không? Muốn đến bắt người thứ ba hả? Mẫn, nếu cậu tới thì phải nói trước với tớ, tớ sẽ giúp cậu làm côn đồ.”
Thương Mẫn cạn lời, không hổ là nhà văn, trí tưởng tượng thật phong phú.
“Đi hỏi Lê Chuẩn nhà cậu thử Mâu Nghiên có giao việc gì cho anh ta không.”
“Ôi chao, cậu không nhắc thì tớ cũng suýt quên mất, không biết cái tên Mâu Nghiên nhà cậu bị gì mà lại vứt hết công việc ở câu lạc bộ Nova cho Lê Chuẩn, thật sư quá đáng lắm luôn, mấy ngày rồi mà tớ còn chưa gặp Lê Chuẩn đây này.”
“Mẫn, cậu phải cứu tớ, cứ tiếp tục như vậy thì làm sao tớ sống được đây!”
“Tớ thật đáng thương, Mẫn, tớ trông cậy hết vào cậu đó, cậu không thể bỏ mặc tớ được.”
Tô Huệ Phi dùng tốc độ gõ chữ nhanh nhất gửi tin nhắn liên tiếp cho cô, có thể khiến cô mặc kệ tất cả nói ra những câu cà khịa như vậy trong giờ làm việc thì đủ thấy cô gái này có rất oán hận.
Sau khi nghe Tô Huệ Phi tâm sự xong, cô mới an ủi:”Ừm, tớ sẽ cố gắng hết sức nói giúp cậu.”
Tô Huệ Phi gửi một biểu tượng cảm xúc uất ức rồi tiếp tục làm việc.
Không nhận được tin nhắn của Đồng Tiên, Thương Mẫn quyết định thăm dò Mâu Nghiên trước:”Ngày nào anh cũng ở đây với em, anh không cần xử lý công việc của tập đoàn Đạt Phan hả?”
“Đã sắp xếp xong hết rồi, có người lo liệu chuyện đó.” Mâu Nghiên thoải mái dựa vào ghế sô pha, nắm tay Thương Mẫn rồi hôn một cái.
“Để ông cụ Mâu biết được thì không biết có chạy tới chung cư nhà em làm loạn không nữa.”
Thương Mẫn mỉm cười vỗ vỗ tay anh, nhướng mày hỏi.
“Ừm, cũng có thể đấy, vậy chúng ta đổi nơi khác ở đi. Anh có tài sản riêng ở biệt thự đầm lầy của Đông Thành, ông cụ không biết đâu.” Mâu Nghiên nói như thật.
“Tài sản riêng ở biệt thự đầm lầy? Anh giấu cũng kỹ lắm đấy, ông cụ không biết, em cũng không biết, anh muốn làm gì, anh muốn nuôi cô nào đúng không?”
Có thể là do mấy ngày nay Mâu Nghiên rất tốt với cô, tốt đến mức cô nói chuyện không chút suy nghĩ, cứ hành động theo bản năng.
“Chua quá đi, lọ dấm nhà ai đổ mà chua thế nhỉ.”
Mâu Nghiên ôm chặt Thương Mẫn vào lòng, hơi thở nóng rực phả vào cái cổ trắng ngần của cô, anh cười khẽ cắn dái tai Thương Mẫn vài cái:”Em ghen à?”
“Em lười ghen, biệt thự của anh, anh muốn nuôi ai thì nuôi chứ.” Thương Mẫn vặn vẹo người, trong lòng cảm thấy khó chịu.