CHƯƠNG 557
Thương Mẫn vùi đầu trong nước, cho đến khi không chịu được nữa thì mới trồi lên.
Não thiếu oxy cũng không khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn mà ngược lại càng khiến cô càng thêm hoảng loạn hơn.
“Mẫn, em ổn chứ?”
Thương Mẫn vào phòng tắm cũng đã lâu, Mâu Nghiên lo lắng gõ cửa kính mờ.
“Xong ngay đây.”
Gương mặt cô bị hun đỏ au, cô mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng rồi đi chân trần ra ngoài.
Yết hầu Mâu Nghiên trượt lên trượt xuống, ánh mắt tối lại.
Khi nhìn thấy tóc Thương Mẫn còn nhỏ nước thì tất cả cảm xúc trong lòng anh đều tan thành mây khói, nhiệt độ cơ thể đột nhiên giảm xuống một chút.
“Lại đây!”
Giọng nói Mâu Nghiên rất thấp mang theo chút tức giận, như thể anh đã thay đổi trở thành người đàn ông nói một là môt, ngang ngược và vô lý như lần đầu tiên gặp nhau.
Thương Mẫn bĩu môi, miễn cưỡng bước tới.
Mâu Nghiên cầm khăn lông vụng về lau khô tóc cho cô, sức lực trong tay có hơi mạnh, Thương Mẫn không nhịn được kêu:”Nhẹ một chút, đau em.”
“Cũng biết đau hả, lớn rồi mà không biết chăm sóc bản thân sao, bây giờ em đang mang thai, em có biết phụ nữ có thai không được để bị cảm lạnh không hả, sau khi tắm xong phải lau khô tóc chứ, còn nữa, sau này không được phép mặc đồ ngủ nữa.”
Đôi mắt sắc bén của Mâu Nghiên quét qua bắp chân trắng nõn và mềm mại đang lộ ra ngoài của Thương Mẫn, dọa cô sợ hãi nhanh chóng bỏ chân vào trong chiếc chăn mỏng trên ghế sô pha.
Hiếm khi thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Mâu Nghiên giống như bị nghiện dạy dỗ:”Còn nữa, không cần phải gội đầu mỗi ngày đâu, gội cách ngày một là đủ rồi.”
Sau khi đã có kế hoạch trong đầu, Thương Mẫn ước gì Mâu Nghiên nói nhiều hơn một chút, cho dù anh muốn dạy dỗ cô cũng không sao, cô cứ coi như gió thoảng qua tai là được.
Cẩn thận lau khô tóc cho cô xong, Mâu Nghiên xoay người đi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, Thương Mẫn biết rằng cơ hội đã đến.
Cô nhanh chóng chạy ra phòng khách, tìm thuốc ngủ đã chuẩn bị từ lâu mang vào bếp ép thành bột rồi đổ nó vào ly nước, nhanh chóng dùng đũa khuấy đều cho đến khi nước trong đó trở lại màu sắc ban đầu thì mới ngừng.
Thương Mẫn nhìn đi nhìn lại mấy lần, sau khi chắc chắn rằng không còn bột thuốc nào còn sót lại trong ly thì mới cầm ly nước đi về phòng, tim cô đập”thình thịch” như muốn rớt ra ngoài.
“A!”
Đứng bên cạnh ghế sô pha trong phòng, Thương Mẫn còn chưa kịp đặt ly nước trên tay xuống thì cảm thấy sau lưng là lạ, cô đột nhiên quay đầu lại rồi sợ hãi hét lên.
Mâu Nghiên vừa đi vừa lau tóc, lúc cô quay đầu lại thì thấy Mâu Nghiên đang phủ khăn lông màu trắng trên đầu, dọa cô sợ đến mức nổi da gà khắp người.
“Anh làm gì vậy, dọa người ta chết khiếp.”
Nhìn thấy Thương Mẫn đột nhiên nổi giận, Mâu Nghiên vô tội chớp chớp đôi mắt đen, trên mặt viết chữ: Em lại vô lý nữa rồi!
Thương Mẫn đang muốn tranh luận với anh thì liếc mắt nhìn thấy ly nước trước mặt, cô ép mình nhẫn nhịn.
“Anh khát không, em rót cho anh ly nước này.”