CHƯƠNG 540
Thương Mẫn tin tưởng vào cảm giác của mình, cô có thể chắc chắn Mâu Nghiên vẫn rất yêu cô, tuyệt đối không phải là nguyên nhân này, cô nhất định phải hỏi nguyên nhân anh muốn ly hôn cho ra lẽ, sau đó, cùng nhau giải quyết khó khăn với anh.
Lúc nãy anh đến đây từ chỗ Lâm Chí, thời gian của anh không còn nhiều nữa, nhất định phải để Thương Mẫn hoàn toàn mất hết hi vọng.
Vì để nhanh chóng đạt được mục đích, Mâu Nghiên chỉ có thể làm trái với lương tâm mà tự đâm dao vào trong tim của cô.
“Em thật là phiền, phụ nữ cứ mãi dây dưa thật sự rất thấp hèn, gặp nhau vui vẻ chia tay yên bình không tốt hả? Số tiền mà tôi cho em đã đủ để em sống mấy đời, em còn có cái gì không đồng ý nữa chứ, cứ dây dưa mãi như thế thú vị lắm hả? Thương Mẫn, chừa lại cho mình chút tôn nghiêm đi, ký tên vào đây.”
Mâu Nghiên nói liền một mạch, thiếu chút nữa là làm Thương Mẫn tức đến nỗi phun máu, người đàn ông khốn nạn này, lúc nói lời tàn nhẫn thật sự rất hại người, sao trước kia cô không phát hiện miệng lưỡi của Mâu Nghiên lại tốt như thế.
Thương Mẫn cầm lấy đơn thỏa thuận ly hôn trước mắt, nhét lại cho Mâu Nghiên: “Em không ký, xin anh ra ngoài cho.”
Trong một nháy mắt, cô thậm chí muốn trực tiếp để Bạch Chấp vào đây dùng súng chỉa vào đầu của anh, ép anh trả lời.
Thật sự chọc giận người khác.
Mâu Nghiên nhìn chằm chằm vào Thương Mẫn, chậm rãi đứng dậy, anh không bước ra ngoài, ngược lại còn bước một bước đi đến gần cô.
Anh muốn làm cái gì?
Thương Mẫn bị dọa xiết chặt cái chăn.
Mâu Nghiên đi lại gần, cô mới phát hiện quầng thâm mắt của anh rất đậm, trong mắt đều là tơ máu đỏ ngầu, râu ở dưới cằm cũng đã xuất hiện, xem ra chuyện đó thực sự làm khó anh rồi, nếu không thì Mâu Nghiên chú trọng hình tượng không có khả năng để mình đi ra ngoài với bộ dạng này.
“Anh làm cái gì vậy, đừng có đến đây.”
Mâu Nghiên nhìn Thương Mẫn, bước từng bước đi đến gần cô, ánh mắt âm trầm của anh làm cho Thương Mẫn rất sợ hãi, trái tim đập rộn lên, cô có một loại dự cảm không tốt vô cùng mãnh liệt.
Thương Mẫn bị ép đến góc tường không có đường để lui, Mâu Nghiên nhàn nhạt cong khóe môi, trên mặt không có nhiệt độ.
Mâu Nghiên đột nhiên vươn tay ra, anh nắm lấy tay của Thương Mẫn, lấy đồ vật mà mình đã chuẩn bị sẵn từ trong túi.
“Đừng mà… không muốn, anh buông tay em ra, buông tay ra!”
Thương Mẫn dùng hết sức lực toàn thân muốn kéo tay ra khỏi lòng bàn tay của Mâu Nghiên, không có hình tượng chút nào mà lớn tiếng phản kháng.
Mặc kệ cô có vùng vẫy, phản kháng như thế nào, bàn tay đang bị Mâu Nghiên bắt lấy không có cách nào thoát khỏi.
Cả người cô bị Mâu Nghiên ép vào trong, lúc anh nắm lấy tay của cô, không để ý đến sự phản kháng và tiếng thét của cô, ký tên của cô vào bản thỏa thuận ly hôn, sau đó ấn giấu tay vào.
Nhìn thấy Thương Mẫn “tự tay” ký tên vào thỏa thuận ly hôn, trên mặt của Mâu Nghiên mới lộ ra nụ cười hài lòng.
Thỏa thuận ly hôn đã giải quyết xong rồi, anh đã có thể trực tiếp sang tên tài sản cho Thương Mẫn, cho dù sau này anh không che chở cho cô, có số tiền đó, Thương Mẫn cũng có thể không lo cơm áo gạo tiền nửa đời sau.