Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 521




CHƯƠNG 521

Tuy nhiên, hiện thực tàn khốc hơn nhiều so với cô tưởng tượng. Ngày thứ hai nằm trên giường, Thương Mẫn đã cảm thấy xương cốt toàn thân đau nhức. Ngày thứ ba, Thương Mẫn đã hoài nghi cuộc sống. Ngày thứ tư, ngày thứ năm… Cuối cùng cô cũng cảm nhận được cái gọi là sống một ngày bằng một năm là như thế nào.

Trong khoảng thời gian Thương Mẫn nằm trên giường tĩnh dưỡng, Tô Huệ Phi thường đến thăm cô, Đồng Tiên cũng đã đến hai lần, người kiên trì nhất là Mâu Khải, ngày nào cũng đến, có khi ngồi rất lâu.

Dần dần, Thương Mẫn quen với việc có một người nhã nhặn như Mâu Khải ở cạnh mỗi ngày. Cho dù là ăn cơm, trò chuyện hay là bình luận phim truyền hình, bất kể Thương Mẫn có nói gì, Mâu Khải đều chưa hề cảm thấy không ưa; mỗi lần đều mỉm cười nghe cô nói, thỉnh thoảng nói một vài lời nhận xét của bản thân.

Nếu không phải sớm biết con người Mâu Khải không đơn giản như người ta trông thấy, thì Thương Mẫn gần như đã coi anh ta như một người bạn tâm giao.

Sau khi khổ sở chịu đựng qua nửa tháng, khoảnh khắc chân Thương Mẫn giẫm trên mặt đất, cảm giác tự do tự tại này gần như khiến cô xúc động rơi nước mắt, thật hạnh phúc khi có thể xuống giường đi lại.

“Cô Thương, sức khỏe của cô hiện tại không cần nằm trên giường nữa, nhưng vẫn còn rất yếu, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ cùng cô ra ngoài đi dạo. Khi nào cô muốn ra ngoài thì báo trước cho tôi biết.”

Bác sĩ chăm sóc cho Thương Mẫn rất tận tình, để chăm sóc cho sự an toàn và sức khỏe của Thương Mẫn, ông ta rất thân thiết, đã quyết định đích thân ở cạnh cô.

“Làm phiền bác sĩ rồi, vậy chúng ta sẽ ra ngoài đi dạo sau mỗi ngày kiểm tra!”

“Ừ.”

Đi dạo trong khu vườn của dinh thự lưng chừng núi, Thương Mẫn không khỏi cảm thán khi thời gian trôi nhanh.

Những bông hoa cô nhìn thấy trước mắt hoàn toàn khác với những bông cô nhìn thấy lần trước, điểm giống nhau duy nhất là dù chúng có nở rộ sinh động và vui tươi thì những bông hoa tàn cũng chỉ có thể lặng lẽ rơi lả tả trên mặt đất, và sáng sớm hôm sau sẽ bị người giúp việc chuyên cần dọn dẹp sạch sẽ.

“Cuối cùng cô cũng có thể xuống giường rồi! Cô Thương định khi nào thì rời đi vậy?”

Nghe thấy giọng điệu chế giễu và lời lẽ gay gắt chanh chua này, Thương Mẫn không cần nhìn cũng biết là Chu Lâm lại tới. Quả nhiên đây là địa bàn của người ta, mọi cử chỉ hành động của cô đều bị một số người nhìn thấy rõ ràng.

“Từ khi nào mà dinh thự lưng chừng núi có nữ chủ nhân rồi? Sao tôi lại không biết. Bạch Chấp, anh có biết không?”

“Không biết.”

“Đợi lát nữa Mâu Khải tới hãy hỏi anh ấy thử xem, chuyện vui lớn như vậy nên mời chúng ta uống ly rượu mừng mới đúng.”

“Được.”

Nghe thấy đôi ba câu tùy hứng giữa Thương Mẫn và Bạch Chấp, giống như vô số mũi dao sắc nhọn cắm vào trái tim Chu Lâm.

Đau lòng quá!

Rõ ràng biết cô ta để ý đến điều gì nhất, Thương Mẫn nhất định là cố ý.

Bị Thương Mẫn chọc tức giận sôi máu, Chu Lâm hung hăng đáp trả: “Cô bớt ở đây mồm loa mép giải, có giỏi thì trở về quản tốt người đàn ông của mình! Nghe nói người phụ nữ ở biệt thự Vịnh Nam kia đã mang thai, tên là Kỷ Mộng Hiền.”

“Kỷ Mộng Hiền có thai, không thể nào!”

Chung sống lâu như vậy và cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, Thương Mẫn vẫn luôn tin tưởng Mâu Nghiên!

Cho dù anh có giận cô đến đâu, Mâu Nghiên cũng không thể nào thật sự chạm vào Kỷ Mộng Hiền, càng không thể nào làm cô ta có thai.