CHƯƠNG 494
“Thương Mẫn, cô không nên bi quan như vậy, có đôi tình nhân nào không cãi nhau đâu chứ? Giống như cái tên đầu gỗ Trữ Trình kia, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ bị anh ấy chọc cho tức chết. Mâu Nghiên cũng giống như vậy, ai cũng không thể đoán ra anh ta đang suy nghĩ cái gì, thế nhưng anh ta không phải một người xấu. Chuyện bây giờ cô phải làm chính là nghỉ ngơi thật tốt. Đừng quên, trong bụng cô còn có bé cưng.”
Thương Mẫn cúi đầu trầm mặc.
Đúng vậy, cô còn có bé cưng.
Ba của nó không thích nó không cần nó, người làm mẹ là cô sẽ cố hết sức đối xử tốt với nó.
“Ra đây! Họ Thương kia đúng là đang ở chỗ này! Nhanh ra đây cho tôi!”
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một trận ầm ĩ.
Đồng Tiên đứng lên, còn chưa kịp đi tới cửa thì cánh cửa phòng bệnh đã bị người ta đạp một cước văng ra.
Lưu Diễm Phương chống nạnh đứng ở cửa, nhìn thấy Thương Mẫn thì lập tức chửi ầm lên: “Á à, con khốn kia, rốt cuộc tôi cũng tìm được cô rồi.”
“Các người đụng vào người khác, bây giờ muốn mặc kệ trốn tránh trách nhiệm đúng không? Khiến cái tên như đầu gỗ đối phó chúng tôi, bản thân cô thì lại thong dong tự tại ở nơi này? Còn mời một tên luật sư chó má gì đó để tố cáo tôi? Tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu!”
“Này! Ở đây là phòng bệnh, cô hét cái gì mà hét?” Đồng Tiên cũng không bị khí thế của cô ta hù dọa.
Lưu Diễm Phương lướt qua Đồng Tiên trực tiếp nhào thẳng về phía giường bệnh của Thương Mẫn, muốn xốc cô từ trên giường bệnh lên.
“Con khốn, cô phải cho tôi một câu trả lời hợp lý!” Lưu Diễm Phương gầm thét.
Đồng Tiên lại càng hoảng sợ, đang định đi kéo Lưu Diễm Phương lại thì ngoài cửa có một bóng người vọt vào. Người nọ gần như không chút do dự đá một cước vào đầu gối của Lưu Diễm Phương. Lưu Diễm Phương bất ngờ không kịp đề phòng, nặng nề quỳ rạp xuống đất.
“A!” Lưu Diễm Phương kêu thảm một tiếng.
Sắc mặt Bạch Chấp âm u, khí tức nguy hiểm phát ra từ trên người anh.
“Người đâu! Giết người rồi! Bọn họ là hung thủ giết người, giết mẹ của tôi chưa đủ, còn muốn hãm hại tôi!” Nhìn thấy tình thế không đúng, Lưu Diễm Phương lập tức đặt mông ngồi bệt xuống dưới đất ra sức ăn vạ.
“Là sao vậy?” Đồng Tiên không rõ tình huống, cô nhìn Lưu Diễm Phương ở dưới đất, lên tiếng hỏi Thương Mẫn: “Cô là kẻ thù giết mẹ cô ta sao?”
“Một người ăn vạ.” Thương Mẫn trầm xuống.
Cô dựa lưng vào ván giường, thở hắt ra một hơi thật dài.
“Chị Lưu, chị luôn miệng nói chúng tôi đụng phải mẹ của chị. Đúng là chúng tôi tạm thời không tìm được chứng cứ để làm sáng tỏ, thế nhưng chị cũng không có chứng cứ trực tiếp chứng minh chúng tôi là hung thủ không phải sao? Mà cho dù là vậy, tôi còn bảo Bạch Chấp cùng đến bệnh viện để nói rõ rằng chúng tôi sẽ không mặc kệ chuyện này.”
“Nhưng chị thì sao? Từ đâu chị biết tôi đang ở trong phòng bệnh tại nơi này? Tại sao cứ nhất định phải đòi tôi cho chị một câu trả lời hợp lý?” Thương Mẫn cười nhạt: “Nếu muốn truy cứu trách nhiệm, lúc đó tôi đang ngồi ở vị trí kế bên tài xế, chị tới tìm tôi làm gì?”
Lưu Diễm Phương nghẹn lời, trong một thoáng không trả lời được.
“Cô bớt nói nhảm đi! Nếu như cô không muốn ngồi tù, vậy thì bồi thường đi.” Lưu Diễm Phương bò dậy từ dưới đất.