CHƯƠNG 490
Cô nhìn tờ báo cáo xét nghiệm trong tay, trên gương mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười.
“Bây giờ thân thể của em còn yếu mới là việc quan trọng.” Mâu Khải nhắc nhở cô: “Bác sĩ nói, rất có thể xương cụt của em đã bị nứt, thế nhưng hiện giờ không có cách nào kiểm tra ra được, chỉ có thể trị liệu suông.”
“Mâu Nghiên tới chưa?” Thương Mẫn ngắt ngang lời anh ta: “Anh ấy có biết tôi đã đến bệnh viện không?”
Cô nôn nóng muốn báo tin tức tốt này cho anh biết.
“Đồng Tiên đang chờ ở bên ngoài, nếu cậu ấy đến cô ấy sẽ dẫn nó vào.” Mâu Khải khẽ thở dài.
Thấy Thương Mẫn chỉ đắm chìm trong niềm vui khi được làm mẹ, Mâu Khải rũ mắt xuống, khoát tay với Tiêu Song. Tiêu Song hiểu ý, đẩy anh ta đi ra bên ngoài.
“Cậu Khải.” Ra đến cửa, Tiêu Song đi ở phía sau Mâu Khải, do dự một hồi rồi mở miệng.
“Tôi có một vài lời không nên nói… Hiện tại, cô Thương đã có con với cậu hai, liệu…” Có phải anh nên giữ một khoảng cách với cô ấy, không nên ôm một vài ảo tưởng không thực tế nữa hay không.
“Yên tâm đi.” Mâu Khải bình thản nói: “Trong lòng tôi biết rõ, cô ấy không ảnh hưởng đến đại cục của chúng ta.”
“Huống chi…” Giữa hai người bọn họ còn có rất nhiều vấn đề, có thể đi đến cuối cùng hay không còn chưa biết được.
Bác sĩ chữa trị cho Thương Mẫn, sau đó chuyển cô đến phòng bệnh bình thường.
Cô vừa ngủ thiếp đi không lâu, Đồng Tiên cũng đã dẫn theo Mâu Nghiên đi đến.
Người đàn ông nhíu chặt mày, nhìn bộ dạng của Thương Mẫn, sắc mặt hiện vẻ đau lòng rồi biến mất rất nhanh.
“Mâu Nghiên.” Nhìn thấy Mâu Nghiên, Thương Mẫn cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy: “Anh tới rồi.”
“Ôi trời, tổ tông của tôi.” Đồng Tiên mau chóng để cho cô nằm xuống: “Cô mau nằm xuống đi.”
Mâu Nghiên đi tới bên cạnh cô, cầm gối đầu đặt ở sau lưng cô: “Đã té ra nông nỗi này rồi, em ngoan ngoãn một chút đi.”
“Mâu Nghiên, anh sắp làm ba rồi.” Thương Mẫn đầy mong đợi nói cho anh biết.
Mâu Nghiên lập tức ngây ngẩn cả người.
Thương Mẫn cẩn thận đưa báo cáo kiểm tra cho Mâu Nghiên.
“Anh xem.” Ánh mắt của cô đều đang phát sáng: “Cục cưng của chúng ta.”
Mâu Nghiên nhìn chằm chằm vào tờ báo cáo, giống như đang cầm cái gì đó nóng bỏng tay, anh dùng một tay lấy nó ra.
Không thể nào! Rõ ràng bọn họ đã thực hiện các biện pháp phòng tránh. Chỉ có…
Lần ở trang viên của nhà họ Thịnh…
Nụ cười trên mặt Thương Mẫn hơi ngưng đọng.
“Không thể giữ đứa bé này.”
Nếu như có con, ràng buộc giữa bọn họ sẽ càng nhiều. Anh đơn độc lớn lên trong gia tộc, rất rõ ràng đứa bé này được sinh ra thì tương lai sẽ phải đối mặt với cái gì.
“Mâu Nghiên…” Thương Mẫn hoàn toàn không ngờ anh lại có phản ứng như thế: “Anh đang nói cái gì vậy? Tại sao anh có thể nói như vậy?”
Mâu Nghiên bất đắc dĩ, anh thở dài nhìn ánh mắt bi thương của Thương Mẫn, anh thực sự hận không thể tát chính mình một cái.
Tại sao lại như vậy? Mọi chuyện lại vượt qua khả năng khống chế của anh một lần nữa.