Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 489




CHƯƠNG 489

Hôm qua Ad có up sai từ chương 482-488, Ad đã sửa, cả nhà vô thẩm lại dùm ad nhé. Cảm ơn cả nhà đã thông cảm cho sự cố ạ!

“Thương Mẫn…” Đồng Tiên kinh ngạc: “Cô… cô chảy máu rồi!”

“Gọi cấp cứu!” Mâu Khải rống lên một tiếng.

“Tôi, chuyện này không liên quan đến tôi.” Mộ San giơ hai tay lên, vẻ mặt vô tội.

Cô ta chỉ muốn khiến Thương Mẫn xấu mặt một chút mà thôi…

Xe cứu thương hú còi chạy đến, các y tá đưa Thương Mẫn lên xe, Đồng Tiên hung tợn trừng mắt nhìn Mộ San.

“Tốt nhất cô nên cầu khẩn cô ấy không xảy ra việc gì.”

Mộ San á khẩu không trả lời được, cô ta sững sờ đứng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.

Tại bệnh viện.

Trước cửa phòng cấp cứu, Mâu Khải ngồi ở bên ngoài, sắc mặt tối tăm.

Bác sĩ vội vàng bận rộn, đầu tiên là bác sĩ ở khoa xương đi vào, đang chuẩn bị đẩy Thương Mẫn vào chụp x quang thì lại bị một bác sĩ nữ ngăn cản.

“Chờ một chút.” Bác sĩ nhìn thoáng qua tình trạng của Thương Mẫn, nhíu mày.

“Cô này, đã bao lâu rồi cô chưa có kinh nguyệt?”

Thương Mẫn đau đến mức đổ đầy mồ hôi, trong đầu suy nghĩ một chút, hình như… cũng đã hơi lâu. Đáng lý một tuần trước phải có rồi, thế nhưng lúc đó cô bận rộn chuyện Lưu Diễm Phương ăn vạ nên không để ý lắm.

“Bác sĩ, ý của cô là…” Dường như Thương Mẫn hiểu ra cái gì đó.

“Đi rút một ít máu trước đã, nếu như là mang thai thì không được chụp x quang.” Bác sĩ nói, bảo y tá lấy một ống tiêm tới để rút máu.

Nửa tiếng chờ đợi qua đi, bác sĩ cầm báo cáo đi tới.

“Ai là người nhà của bệnh nhân?”

Mâu Khải nghe vậy, bảo Tiêu Song đẩy anh qua.

“Bác sĩ, tình huống của cô ấy thế nào?” Mâu Khải có hơi lo lắng.

“Anh là chồng của cô ấy sao? Chúc mừng anh, vợ anh đã mang thai.” Bác sĩ cầm báo cáo trong tay đưa cho Mâu Khải.

“Nhưng mà tình huống của cô ấy không tốt lắm, bị té ngã quá nặng, đã có dấu hiệu sinh non, vẫn nên nằm viện quan sát.”

Mang thai!

Thương Mẫn ở trong phòng bệnh nghe được hai người nói chuyện, thoáng cái thân thể giống như bị thứ gì đó cố định lại.

Tay cô từ từ dời đến bụng mình, ở chỗ hơi đau đớn đó lại có một sinh mệnh bé nhỏ tồn tại.

Chính là con của cô và Mâu Nghiên…

“Được, tôi biết rồi.” Mâu Khải nhìn không ra là có biểu tình gì.

Xe đẩy lăn qua mặt đất phát ra âm thanh thật nhỏ, Mâu Khải đi tới trước giường Thương Mẫn, cầm báo cáo đưa cho Thương Mẫn.

“Em nghe hết rồi sao?” Anh ta hỏi.

“Ừm.” Thương Mẫn gật đầu.