CHƯƠNG 485
Người đàn ông nhíu chặt mày, nhìn bộ dạng của Thương Mẫn, sắc mặt hiện vẻ đau lòng rồi biến mất rất nhanh.
“Mâu Nghiên.” Nhìn thấy Mâu Nghiên, Thương Mẫn cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy: “Anh tới rồi.”
“Ôi trời, tổ tông của tôi.” Đồng Tiên mau chóng để cho cô nằm xuống: “Cô mau nằm xuống đi.”
Mâu Nghiên đi tới bên cạnh cô, cầm gối đầu đặt ở sau lưng cô: “Đã té ra nông nỗi này rồi, em ngoan ngoãn một chút đi.”
“Mâu Nghiên, anh sắp làm ba rồi.” Thương Mẫn đầy mong đợi nói cho anh biết.
Mâu Nghiên lập tức ngây ngẩn cả người.
Thương Mẫn cẩn thận đưa báo cáo kiểm tra cho Mâu Nghiên.
“Anh xem.” Ánh mắt của cô đều đang phát sáng: “Cục cưng của chúng ta.”
Mâu Nghiên nhìn chằm chằm vào tờ báo cáo, giống như đang cầm cái gì đó nóng bỏng tay, anh dùng một tay lấy nó ra.
Không thể nào! Rõ ràng bọn họ đã thực hiện các biện pháp phòng tránh. Chỉ có…
Lần ở trang viên của nhà họ Thịnh…
Nụ cười trên mặt Thương Mẫn hơi ngưng đọng.
“Không thể giữ đứa bé này.”
Nếu như có con, ràng buộc giữa bọn họ sẽ càng nhiều. Anh đơn độc lớn lên trong gia tộc, rất rõ ràng đứa bé này được sinh ra thì tương lai sẽ phải đối mặt với cái gì.
“Mâu Nghiên…” Thương Mẫn hoàn toàn không ngờ anh lại có phản ứng như thế: “Anh đang nói cái gì vậy? Tại sao anh có thể nói như vậy?”
Mâu Nghiên bất đắc dĩ, anh thở dài nhìn ánh mắt bi thương của Thương Mẫn, anh thực sự hận không thể tát chính mình một cái.
Tại sao lại như vậy? Mọi chuyện lại vượt qua khả năng khống chế của anh một lần nữa.
“Mâu Nghiên.” Đồng Tiên cũng không nhìn nổi, cô đi tới bên cạnh Thương Mẫn, nhíu chặt mày hỏi: “Rốt cuộc anh có phải là đàn ông không? Đứa bé là con của anh, cũng đâu phải nuôi không nổi, anh dựa vào cái gì muốn Thương Mẫn bỏ nó?”
Mâu Nghiên xoay người đi tới bên cửa sổ, thở hắt ra một hơi thật dài.
Dựa vào cái gì… chỉ vì anh không còn sống được mấy ngày, tương lai Thương Mẫn mang theo một đứa bé, cô phải sống thế nào đây?
“Mâu Nghiên…” Thương Mẫn vẫn nhìn về phía Mâu Nghiên, nước mắt lập tức rơi xuống.
“Anh không thích trẻ con.” Mâu Nghiên điều chỉnh tâm tình một chút, anh quay đầu lại đối diện với Thương Mẫn: “Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm cha.”
“Em còn không rõ sao? Vì sao lúc nào anh cũng thực hiện các biện pháp phòng tránh? Vậy nên em đã làm một chuyện khiến anh cực kỳ chán ghét.”
Sắc mặt Thương Mẫn trắng bệch, cô ôm bụng của mình, chỉ cảm thấy càng đau đớn hơn.
“Vì sao…” Thương Mẫn vẫn không thể hiểu nổi: “Đây là con của chúng ta, cho dù bây giờ không sinh, chẳng phải về sau cũng sẽ phải sinh sao?”
“Anh không muốn làm cha, nhưng em lại muốn làm mẹ.”
“Bây giờ anh không muốn! Sau này anh cũng không muốn!” Mâu Nghiên cất cao giọng nói.