CHƯƠNG 484
“Bác sĩ, ý của cô là…” Dường như Thương Mẫn hiểu ra cái gì đó.
“Đi rút một ít máu trước đã, nếu như là mang thai thì không được chụp x quang.” Bác sĩ nói, bảo y tá lấy một ống tiêm tới để rút máu.
Nửa tiếng chờ đợi qua đi, bác sĩ cầm báo cáo đi tới.
“Ai là người nhà của bệnh nhân?”
Mâu Khải nghe vậy, bảo Tiêu Song đẩy anh qua.
“Bác sĩ, tình huống của cô ấy thế nào?” Mâu Khải có hơi lo lắng.
“Anh là chồng của cô ấy sao? Chúc mừng anh, vợ anh đã mang thai.” Bác sĩ cầm báo cáo trong tay đưa cho Mâu Khải.
“Nhưng mà tình huống của cô ấy không tốt lắm, bị té ngã quá nặng, đã có dấu hiệu sinh non, vẫn nên nằm viện quan sát.”
Mang thai!
Thương Mẫn ở trong phòng bệnh nghe được hai người nói chuyện, thoáng cái thân thể giống như bị thứ gì đó cố định lại.
Tay cô từ từ dời đến bụng mình, ở chỗ hơi đau đớn đó lại có một sinh mệnh bé nhỏ tồn tại.
Chính là con của cô và Mâu Nghiên…
“Được, tôi biết rồi.” Mâu Khải nhìn không ra là có biểu tình gì.
Xe đẩy lăn qua mặt đất phát ra âm thanh thật nhỏ, Mâu Khải đi tới trước giường Thương Mẫn, cầm báo cáo đưa cho Thương Mẫn.
“Em nghe hết rồi sao?” Anh ta hỏi.
“Ừm.” Thương Mẫn gật đầu.
Cô nhìn tờ báo cáo xét nghiệm trong tay, trên gương mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười.
“Bây giờ thân thể của em còn yếu mới là việc quan trọng.” Mâu Khải nhắc nhở cô: “Bác sĩ nói, rất có thể xương cụt của em đã bị nứt, thế nhưng hiện giờ không có cách nào kiểm tra ra được, chỉ có thể trị liệu suông.”
“Mâu Nghiên tới chưa?” Thương Mẫn ngắt ngang lời anh ta: “Anh ấy có biết tôi đã đến bệnh viện không?”
Cô nôn nóng muốn báo tin tức tốt này cho anh biết.
“Đồng Tiên đang chờ ở bên ngoài, nếu cậu ấy đến cô ấy sẽ dẫn nó vào.” Mâu Khải khẽ thở dài.
Thấy Thương Mẫn chỉ đắm chìm trong niềm vui khi được làm mẹ, Mâu Khải rũ mắt xuống, khoát tay với Tiêu Song. Tiêu Song hiểu ý, đẩy anh ta đi ra bên ngoài.
“Cậu Khải.” Ra đến cửa, Tiêu Song đi ở phía sau Mâu Khải, do dự một hồi rồi mở miệng.
“Tôi có một vài lời không nên nói… Hiện tại, cô Thương đã có con với cậu hai, liệu…” Có phải anh nên giữ một khoảng cách với cô ấy, không nên ôm một vài ảo tưởng không thực tế nữa hay không.
“Yên tâm đi.” Mâu Khải bình thản nói: “Trong lòng tôi biết rõ, cô ấy không ảnh hưởng đến đại cục của chúng ta.”
“Huống chi…” Giữa hai người bọn họ còn có rất nhiều vấn đề, có thể đi đến cuối cùng hay không còn chưa biết được.
Bác sĩ chữa trị cho Thương Mẫn, sau đó chuyển cô đến phòng bệnh bình thường.
Cô vừa ngủ thiếp đi không lâu, Đồng Tiên cũng đã dẫn theo Mâu Nghiên đi đến.