CHƯƠNG 475
Thương Mẫn đặt cằm lên vai Mâu Nghiên, nhìn chằm chằm gò má của anh với khoảng cách gần: “Được rồi chồng ơi, mọi người đều sẽ phạm sai lầm, thế nhưng quan trọng là có biết sai hay không.”
“Nếu như anh vẫn chưa hết giận, anh mắng em đi. Còn không thì đánh em cũng được, em nhất định sẽ không đánh lại.”
Mâu Nghiên khinh bỉ quay đầu.
“Đánh em? Em có thể chịu nổi một đấm của anh sao?” Nói đến đánh, trước đó ở bệnh viện cô tát anh một bạt tai anh vẫn còn nhớ rõ.
Cô gái nhỏ vóc dáng không lớn lắm, tay lại bị gãy, đánh cho mặt của anh đau rát.
“Anh đổi cách đánh đi.” Thương Mẫn nói, càng tiến đến gần anh thêm một chút.
Mâu Nghiên quay đầu lại nhìn cô, chóp mũi hai người đụng vào nhau, con ngươi của anh lập tức trở nên dịu dàng.
Thương Mẫn tìm cơ hội, thừa dịp Mâu Nghiên ngây người, cô hôn lên môi Mâu Nghiên, nhẹ nhàng mềm mại như một con mèo nhỏ liếm môi anh.
Hương vị ngọt ngào quen thuộc lại trở về bên cạnh mình, bức tường của Mâu Nghiên vỡ ra từng viên từng viên gạch, cuối cùng sụp đổ.
Chết tiệt! Cô lại có ý định câu dẫn anh, nhưng hết lần này tới lần khác anh vẫn không thể chống cự nổi, không có biện pháp nào đối với cô.
Anh vòng tay qua hông cô bắt đầu đáp lại, lấn người trực tiếp đè cô xuống ghế sa lon.
“Chẳng phải kế tiếp em nên tức giận sao?” Trong ánh mắt của Mâu Nghiên đều mang nhiệt khí.
Thương Mẫn cười cười, vòng tay ôm lấy cổ anh: “Giữa vợ chồng với nhau, phải luôn có chút tình thú chứ.”
Trên người Mâu Nghiên nổi lửa, anh cởi nút áo sơ mi trên người Thương Mẫn, tham lam hôn da thịt của cô, giống như muốn đòi lại những thua thiệt anh đã phải chịu trong khoảng thời gian này.
Thế nhưng, chờ đến khi sắp tiến hành đến một bước cuối cùng, anh dừng lại.
Mâu Nghiên đứng lên sửa sang quần áo của mình, đi tới đi lui hai vòng.
“Làm sao vậy?” Thương Mẫn che ngực.
Mâu Nghiên hít một ngụm khí.
Lâm Chí nói với anh, trong khoảng thời gian này không thể có hành động hưng phấn, nếu như vì loại chuyện này mà phát bệnh, chỉ sợ Thương Mẫn sẽ sợ hãi.
“Sắp họp rồi.” Mâu Nghiên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đến khi chỉnh sửa quần áo trên người không sai biệt lắm thì đi ra khỏi phòng làm việc.
Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Thương Mẫn nhìn cánh cửa bị đóng lại, thở một hơi thật dài.
Cho nên, rốt cuộc là bọn họ xong chưa?
Cũng không cho cô một lời chắc chắn, kế tiếp cô nên làm như thế nào đây?
Hôm nay là ngày đầu tiên trở lại làm việc, xem ra hội nghị này của Mâu Nghiên cũng không kết thúc nhanh như vậy. Thương Mẫn cũng chỉnh sửa quần áo của mình một chút rồi đi xuống lầu, trở lại tầng của bộ phận thiết kế.
Mới vừa đi ra từ trong thang máy, cô lại đụng phải Chu Lị Lị đang ôm cái rương muốn vào thang máy. Nhìn thấy Thương Mẫn, trên mặt cô ta hiện vẻ vui mừng.
“Thương Mẫn!” Chu Lị Lị bước nhanh tới: “Tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Thương Mẫn nhìn thoáng qua cái rương cô ta đang ôm trong ngực, nhíu mày: “Sắp đi sao?”