CHƯƠNG 469
“Thực ra, cậu Khải…” Thương Mẫn rất tự biết mình: “Anh vốn không cần đến sự giúp đỡ của tôi đúng chứ. Hơn nữa, lần trước tôi cũng đã nói với anh, tôi sẽ không để anh đối phó với Đạt Phan. Vậy nên, hợp tác giữa chúng ta…”
Vốn không cần thiết.
“Tôi chỉ muốn đến gần em hơn.” Mâu Khải đột nhiên đáp lời cô.
“Hả?” Thương Mẫn không hiểu.
“Không có gì.” Mâu Khải cười cười, cầm đũa lên, gắp thức ăn đưa vào miệng.
“Em còn rất trẻ, có một số việc có thể vẫn chưa thể hiểu được.”
Cô sẽ không hiểu cảm giác này. Sau khi mất đi tình cảm chân thành, tâm hồn anh ta lúc này cũng lạc lõng như bèo không bến đỗ.
Không dễ gì tìm được một người để gửi gắm, nhưng mà thân phận của hai người lại đặc biệt như vậy. Anh ta muốn tới gần, nhưng lại có quá nhiều nỗi băn khoăn, mỗi một bước đều phải dè chừng.
Thương Mẫn im lặng, không biết nên tiếp lời làm sao.
“Em yên tâm.” Mâu Khải nhanh chóng giải thích khi nhìn thấy cô như vậy: “Tôi không có ý nghĩ gì không phải phận với em.”
“Em nhỏ hơn tôi hơn mười tuổi, chưa kể tuổi này đã chênh lệch rất lớn, với thân thể tàn tạ như tôi, tôi cũng không nghĩ tới…”
“Cậu Khải!” Thương Mẫn ngắt lời anh ta: “Anh đừng nghĩ vậy, anh là một người rất ưu tú.”
Mâu Khải ngơ ngác, khẽ siết chặt đôi đũa trong tay.
“Nếu nhân vật giỏi giang như anh cũng cảm thấy tự ti, thì những người thấp cổ bé họng như chúng tôi không cần phải sống rồi.”
Mâu Khải nhìn xuống, cười yếu ớt.
“Đã từng có người cũng nói lời giống vậy với tôi.”
Khi đó, anh ta vẫn còn trẻ.
Anh ta ghen tị Mâu Nghiên là người thừa kế nhà họ Mâu, được hưởng sự đối đãi tốt của tất cả mọi người. Còn anh ta, một người con nuôi không xứng tầm, cho dù có giỏi hơn Mâu Nghiên, cũng phải hạn chế tài năng của mình, không được cướp đi hào quang của anh.
Khi anh ta buồn rầu và phiền muộn là Thịnh Yên Hoa đã bước đến bên anh ta và nói với anh ta rằng anh ta cũng rất ưu tú và cũng đáng được yêu thương như vậy.
“Anh đang nói đến cô Yên Hoa sao?” Thương Mẫn đoán được Mâu Khải đang nghĩ gì.
Mâu Khải hơi nhướng mày: “Làm sao em biết?”
“Bởi vì tôi đã nghe có người nói với tôi không chỉ một lần, rằng tính cách của tôi rất giống cô ấy.” Thương Mẫn nhún vai: “Mặc dù tôi không biết rốt cuộc cô ấy là người như thế nào, nhưng tôi nghĩ nếu hai chúng tôi rất giống nhau, hẳn cũng sẽ nói lời tương tự.”
“Em quả thật rất giống em ấy.” Mâu Khải ngơ ngẩn nhìn cô, giống như muốn nhìn thấu một con người khác qua vẻ bề ngoài này của cô.
“Đôi khi, em ngồi trước mặt tôi, tôi dường như có thể cảm nhận được dáng vẻ của em ấy.” Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ… ngoại trừ khuôn mặt đó ra, hai người họ thật giống như chỉ là một người.
Anh ta muốn tới gần cô, bởi vì chỉ có đến gần cô, anh ta mới có thể tìm thấy ý nghĩa sống tiếp của cuộc đời mình.