CHƯƠNG 467
Cái ông chủ bao trùm cả ngọn núi trong truyền thuyết … Chẳng lẽ là Mâu Khải?
“Cô Thương, tới rồi.” Người phục vụ đưa Thương Mẫn đến một sân riêng, sân cổ kính, nhìn xung quanh hóa ra là một khoảng sân rộng trồng đầy thông và trúc tràn đầy sức sống, là nơi tốt nhất để tu dưỡng thân thể.
“Cô Thương.” Tiêu Song đứng trước cửa gật đầu với người phục vụ: “Một đường vất vả.”
Thương Mẫn nhìn quanh toàn bộ sân, những dãy hành lang dài ngoằng ngoằng ngàn vạn lần, hình như phong cách này có vẻ có chút quen thuộc …
Từ xa, cô nhìn thấy một người đang đứng ở cuối dãy hành lang, Thương Mẫn sửng sốt một chút.
Cô chớp mắt, xác nhận bản thân không có nhìn nhầm.
Mâu Khải đứng đó dựa người vào cây cột, vẫn là cậu chủ nhẹ nhàng lúc trước, nhưng bởi vì đứng lên nên khí chất hoàn toàn khác.
“Cậu Khải.” Thương Mẫn ngạc nhiên, “Anh đây là…”
“Tới rồi sao.” Mâu Khải vẫn luôn có dáng vẻ ôn hòa như vậy, anh quay đầu lại nhìn Thương Mẫn, trong đáy mắt chứa toàn ý cười.
Tiêu Song bước đến rồi đưa chiếc gậy đặt ở một bên vào tay Mâu Khải.
“Bác sĩ nói, tôi phải thường xuyên đứng dậy hoạt động tay chân, như vậy sẽ trợ giúp rất nhiều cho việc hồi phục.”
Thương Mẫn nhìn đôi chân của Mâu Khải giấu trong ống quần, cảm thấy hơi khó hiểu.
Đôi chân của Mâu Khải nếu có thể bình phục được? Thế thì tại sao, anh ấy lại phải ngồi trên xe lăn suốt mười năm qua.
Mâu Khải chống gậy, đây không phải là dịp trang trọng nào nên anh ăn mặc rất giản dị rộng rãi, Tiêu Song đỡ anh đến một chiếc ghế mềm mại kế bên bên.
“Có phải là tôi đã làm phiền tới anh chứ?” Thương Mẫn có hơi xấu hổ, dù sao thì vẫn phải đặt sức khỏe của anh lên hàng đầu.
“Không có.” Mâu Khải rót cho cô một tách trà: “Ngồi đi.”
Thương Mẫn ngồi xuống, nhìn gian nhà rộng rãi và sáng sủa: “Tôi thật sự không ngờ được. Hóa ra là cậu Khải lại thích phong cách như thế này.”
Mâu Khải mỉm cười: “Em ngạc nhiên sao?”
“Đúng vậy, lúc trước tôi từng nghĩ rằng phong cách của cậu Khải phải là phong cách sang trọng của Châu Âu.” Thương Mẫn tưởng tượng một chút: “Khi tôi đọc quyển tiểu thuyết này, trong đó nói một ma cà rồng trẻ sống trong lâu đài, như một quý tộc lạnh lùng.”
Mâu Khải nhìn chằm chằm vào lông mày của cô ấy, mang theo một chút hương vị cưng chiều.
“Tôi được mẹ nuôi lớn đấy.” Mâu Khải nói.
“Người của nhà họ Thịnh, vẫn luôn dễ dàng nhận ra.”
Nói đến nhà họ Thịnh, Thương Mẫn như bừng tỉnh đại ngộ.
Hèn chi cô lại có cảm giác quen thuộc đến vậy, lúc trước khi cô đến trang viên nhà họ Thịnh, đúng thật rất giống với phong cách nơi này.
Thương Mẫn cúi đầu, nhớ tới chuyện này, khó tránh lại nhớ đến Mâu Nghiên, cảm xúc trong lòng lại chùng xuống.
“Trước tiên hãy nói về công việc của em đi.” Mâu Khải nhận thấy sự thay đổi của Thương Mẫn, nhẹ nhàng chuyển chủ đề.
Anh quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Song, Tiêu Song gật đầu, ở bên cạnh lấy ra công văn, ngồi đối diện với Thương Mẫn.