Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 463




CHƯƠNG 463

Chẳng trách anh lại muốn đẩy Thương Mẫn ra xa, là vì anh mắc bệnh nặng nên không muốn liên luỵ đến cô sao?

Kỷ Mộng Hiền cầm lọ thuốc nhỏ, suy tư hồi lâu rồi nhẹ nhàng đặt nó trở lại vị trí ban đầu, vẫn với vị trí như cũ, như chưa từng được lấy ra.

… Tiếng vali kéo trên mặt đất vang lên, Bạch Chấp ấn chuông cửa, Thương Mẫn đang xem TV nghe thấy tiếng động, hai mắt sáng lên, lập tức vui vẻ chạy tới mở cửa.

Mở cửa ra, thấy người đứng ở cửa không phải mà người cô nghĩ tới, ánh mắt Thương Mẫn lập tức trở nên cô đơn.

“Cô rất thất vọng.” Bạch Chấp nói ngắn gọn.

“Cuối cùng vẫn là tôi ảo tưởng.” Thương Mẫn thở dài, vô lực ngồi xuống ghế sofa.

Bạch Chấp nhìn quanh ngôi nhà, lối trang trí đơn giản kiểu Bắc Âu, cũng khá giống bên biệt thự Vịnh Nam, trông khá ấm áp.

Anh ta đi vào phòng dành cho khách ở lầu một, đẩy cửa bước vào.

“Tầng hai đã chuẩn bị phòng ngủ chính cho anh rồi.” Thương Mẫn ngồi dậy: “Phòng này do tôi tự thiết kế, mỗi căn phòng ở lầu hai đều có cấu hình độc lập.”

“Không cần đâu.” Bạch Chấp từ chối ý tốt của cô.

Tại sao? Thương Mẫn không hiểu.

“Lười leo cầu thang.” Bạch Chấp mở cửa, cất hành lý vào.

Trên thực tế, điều quan trọng nhất là tránh bị nghi ngờ.

Tin hai người một nam một nữ ở chung nhà mà truyền ra ngoài sẽ không tốt cho danh tiếng của Thương Mẫn, nếu còn ở cùng tầng sẽ lại càng thêm mập mờ.

Anh ta nhìn ra được tình cảm giữa Thương Mẫn và Mâu Nghiên rất sâu đậm, anh ta không muốn giữa họ có rạn nứt.

Thương Mẫn bũi môi, nhưng anh ta không muốn lên thì cô cũng không nói nhiều.

“Chắc chắn người nhà kia đã bắt nạt anh lúc ở bệnh viện đúng không?” Bạch Chấp đang rất nghiêm túc dọn dẹp giường cho mình, Thương Mẫn dựa vào cửa hỏi anh ta.

“Họ không bắt nạt được tôi đâu.”

Lưu Diễm Phương và người nhà của bà ta lải nhải, chửi bới và sỉ nhục bên tai anh ta suốt ngày. Nhưng anh ta có quyền không nghe thấy, mặc cho họ dùng cách gì chọc giận, anh ta đều đứng yên ở cửa không nhúc nhích như cọc gỗ.

“Nhưng tôi phát hiện ra một chuyện.” Bạch Chấp đẩy gọng kính.

“Chuyện gì?” Thương Mẫn tò mò.

“Lưu Diễm Phương sống cùng con gái, nhưng từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, con rể của bà ta chưa từng xuất hiện.”

“Những người họ hàng kia cũng không phải họ hàng của nhà họ Trần.”

Thương Mẫn trầm ngâm.

“Đúng thế.” Cô xoa cằm: “Ba mẹ vợ bị tai nạn xe, anh ta không đến thăm còn gọi họ hàng đến canh chừng, hình như có gì đó không thích hợp.”

“Ngày mai tôi sẽ điều tra quan hệ xã hội của nhà họ Trần.” Bạch Chấp ung dung, bình tĩnh đáp.

“Anh không sợ sao?” Thương Mẫn thấy dáng vẻ này của anh ta thì hơi tò mò: “Nếu thật sự không có chứng cứ để giải oan, mà bọn họ lại thật sự kiện ra toà…”