CHƯƠNG 460
“Còn vội? Con nhìn con rể Lê đi, cậu ấy 28 rồi.” Mẹ Tô lườm cô: “Con nhìn Thương Mẫn đi, cái gì con cũng học từ con bé, sao không học điều này? cậu hai Mâu với con rể Lê cùng tuổi đúng không? Khả năng năm nay là họ có cháu rồi, con còn không mau lên, đừng để mẹ mất mặt.”
Tô Huệ Phi xấu hổ, dù sao cô không bao giờ có thể nói lại được mẹ.
“Cháu nghe Huệ Phi.” Lê Chuẩn thản nhiên nói: “Cô ấy muốn kết hôn lúc nào thì cứ nói với cháu, cho cháu chút thời gian, cháu sẽ tổ chức một hôn lễ hoành tráng cho cô ấy.”
Tô Huệ Phi sững sờ, ngơ ngác nhìn Lê Chuẩn, khuôn mặt đẹp trai và nụ cười chân thành của anh khiến tim cô đập loạn nhịp.
Sau bữa ăn, ba mẹ Tô tiễn Lê Chuẩn ra khỏi sân nhà họ Tô, mẹ Tô bảo cô đi cùng Lê Chuẩn một đoạn, cô không làm gì được nên đành cắn răng đồng ý.
Buổi tối êm đềm.
Nhà họ Tô là khu nhà kiểu phương Tây cổ kính ở thành phố Nam, những cư dân này đã sống ở đây hàng chục năm. Nhiều người đi dạo sau bữa tối đều gặp họ trên đường, Tô Huệ Phi ngoan ngoãn chào hỏi, bởi vì bên cạnh cô có thêm một anh chàng đẹp trai thu hút ánh nhìn nên mọi người đều bàn tán sôi nổi.
“Này.” Khi đi đến một nơi yên tĩnh, Tô Huệ Phi mới ngẩng đầu: “Có phải anh nên cho tôi một lời giải thích không?”
Lê Chuẩn dừng bước, Tô Huệ Phi cũng dừng lại, đang định tiếp tục chất vấn thì Lê Chuẩn đã đưa tay ra ôm lấy eo cô.
Anh nâng cằm cô, đặt môi lên đôi môi đỏ của cô, không chút do dự.
Mặt Tô Huệ Phi thoáng chốc đỏ bừng, cô cảm nhận được nụ hôn của Lê Chuẩn, toàn thân hơi run lên.
Xong rồi… Hình như cô lại càng thích anh hơn.
“Anh thích em.” Một lúc lâu sau Lê Chuẩn mới buông cô ra, nhìn vào mắt cô nói một cách chân thành.
“Anh…” Tô Huệ Phi sau đó mới ngỡ ra: “Không phải anh… Thương Mẫn…”
“Người anh thích là em.” Thái độ Lê Chuẩn rất cứng rắn: “Anh thích cô ấy là vì coi cô ấy là người thân, cũng như thích anh cả, anh hai Đoàn và Tần Kha vậy đó. Anh mong cô ấy mạnh khoẻ, an toàn, hạnh phúc, ở bên cạnh anh cả lâu dài. Nhưng, em thì khác…”
“Sao em lại khác?” Tô Huệ Phi ngơ ngác.
“Anh mong em có thể khoẻ mạnh, cùng anh đi đến già, hy vọng những gì anh học được trong cuộc đời này có thể khiến em được an toàn tuyệt đối, mong rằng sự hạnh phúc của em là do anh mang lại, hy vọng em có thể ở bên anh lâu dài.”
Mặt Tô Huệ Phi càng đỏ hơn, nghe những lời này từ miệng Lê Chuẩn, tay cô lặng lẽ đưa xuống nhéo chân mình.
Đau… Không phải cô đang mơ!
Lê Chuẩn thật sự đang tỏ tình với cô!
“Anh… những điều anh nói đều là thật sao?’ Tô Huệ Phi kích động.
“Em muốn anh phải chứng minh thế nào?” Lê Chuẩn cũng không biết mình nên nói thế nào thì cô mới tin.
Tô Huệ Phi nhìn chằm chằm Lê Chuẩn hồi lâu, sau đó cô chợt nhảy lên người anh, ôm lấy cổ anh.
Lê Chuẩn sợ cô ngã bèn ôm chặt lấy cô, nhưng lại hơi ngượng ngùng nếu đặt tay ở mông cô, đang lúc do dự, Tô Huệ Phi đã liên tục hôn anh.
Anh thu động đón nhận đợt tiến công của cô, cô cừu nhỏ vừa dịu dàng ngoan ngoãn đã trở thành chú cáo gian xảo, anh còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
“Vậy nên anh sẽ cưới em đúng không?” Tô Huệ Phi cười thật tươi.
Lê Chuẩn gật đầu: “Đã gặp phụ huynh rồi…”