CHƯƠNG 455
“Phì phì phì, bố mẹ phải sống tới 120 tuổi, không phải văn vật, xuống mồ cái gì!” Tô Huệ Phi lầu bầu.
“Mẹ biết con đang nghĩ gì.” Mẹ Tô lườm con gái: “Con đấy, đừng suốt ngày viết tiểu thuyết ngôn tình, những tình yêu đó toàn là để lừa những cô gái thiếu hiểu biết thôi.”
“Tình cảm có thể vun đắp, con nhìn mẹ và ba con xem, ban đầu cũng là xem mắt mà biết nhau, sau này chẳng phải vẫn sinh ra con đó thôi? Con nhìn Thương Mẫn xem, con bé theo đuổi tình yêu cái gì, năm đó mẹ vừa nhìn đã thấy thằng nhóc Du Thắng kia không đáng tin, sau này chẳng phải vẫn đứt gánh giữa đường đó thôi.”
“Ôi trời, được rồi, được rồi.” Tô Huệ Phi trợn tròn mắt: “Mẹ đừng có lấy chuyện của Thương Mẫn ra nói, cậu ấy là bạn con, mẹ không được nói linh tinh, bây giờ cậu ấy đang hạnh phúc lắm.”
“Đó là bởi con bé có chủ kiến hơn con!” Mẹ Tô chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Nếu con thông minh bằng một nửa con bé thì ba mẹ cần tìm đối tượng cho con sao? Con nhìn con xem, đã 22 tuổi rồi mà còn chưa nắm tay con trai bao giờ, không cưới vội, con định làm gái già à?”
Lại nữa rồi! Tuyết Tuyết không chịu nổi sự càm ràm này của mẹ bèn bịt tai chạy thẳng lên lầu: “Con đi thay quần áo.”
Tô Huệ Phi về phòng, ngã gục trên giường.
Xem mắt… Xem mắt!
Cô cũng là tác giả tiểu thuyết nổi tiếng có được không? Viết ra được những câu chuyện tình yêu cảm động như vậy, tại sao đến bản thân mình lại chỉ có thể đi xem mắt?
Tô Huệ Phi bất đắc dĩ mở tủ quần áo, nhìn mấy hàng quần áo rực rỡ sắc màu, lục lọi hồi lâu mới tìm được một bộ trong sáng, đơn thuần nhất.
Tốt nhất là đừng ưng ý nhau, như vậy cô còn có thể kéo dài một lúc.
Phòng khách dưới lầu đã có tiếng động, Tô Huệ Phi tựa cửa lắng nghe một hồi rồi hít sâu, mở cửa đi xuống.
“Huệ Phi đến rồi.” Mẹ Tô đang nói chuyện phiếm với ba mẹ nhà trai, thấy Tô Tiểu Phi bèn vội gọi cô tới.
“Nào, lại đây chào chú Chu, dì Chu đi.”
Tô Huệ Phi ngoan ngoãn lại chào hỏi, người đàn ông đứng dậy vươn tay về phía cô: “Chào cô, tôi là Chu Minh Duệ.”
Tô Huệ Phi ngẩng đầu, người đàn ông đeo kính gọng vàng nho nhã, thoạt nhìn giống như một người có học vấn cao, diện mạo khá đẹp trai, đứng trong đám đông không xuất sắc nhưng cũng không xấu.
Có lẽ là chơi với Thương Mẫn lâu, những người bên cạnh cô ấy ai cũng đẹp, đã quen ăn sơn hào hải vị, bỗng nhiên ăn thanh đạm nên cô cảm thấy không quen lắm.
Tô Huệ Phi nhẹ nhàng bắt tay cùng anh ta, mấy người ngồi xuống sofa, không lâu sau ba Tô đi ra khỏi bếp gọi mọi người vào ăn cơm.
Mọi người ngồi quanh bàn ăn, Tô Huệ Phi cúi đầu ăn cơm, mẹ Tô thấy cô mặc kệ Chu Minh Duệ thì vội huých vào người cô.
“Minh Duệ này, nghe nói cháu mới từ Anh về, có dự định gì cho sau này chưa?”
“Cháu nộp hồ sơ xin việc rồi ạ, vẫn đang chờ thông báo.” Chu Minh Duệ vô cùng tự tin: “Khách sạn Nova là một chuỗi doanh nghiệp trên toàn thế giới, cháu nghĩ với năng lực của mình thì có thể làm được giám đốc tiêu thụ của một khu.”
Nova!
“Khụ khụ khụ…” Tô Huệ Phi sặc cơm.
“Con bé này!” Mẹ Tô ngượng ngùng, vội đưa cho cô một ly nước, nghe thấy cái tên này khá quen nên bà sáp lại gần Tô Huệ Phi: “Khách sạn này có phải của…”
Có phải của người chồng hiện tại của Thương Mẫn không?