Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 448




CHƯƠNG 448

Nhưng chuyện này xảy ra khiến quan hệ giữa cô với Mâu Nghiên ngày càng tệ.

Rõ ràng trước đó còn lên kế hoạch cho tương lai, nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà anh cứ như người khác vậy.

Thương Mẫn quay về biệt thự Vịnh Nam.

Vừa mở cửa, cô đã nhìn thấy rất nhiều người đứng trên lầu, là bác sĩ đang điều trị cho Kỷ Mộng Hiền.

Chắc hẳn bệnh của Kỷ Mộng Hiền lại tái phát rồi. Thương Mẫn vô cùng mệt mỏi, cô lên lầu, đi vào phòng của Kỷ Mộng Hiền.

“Anh Nghiên, anh đừng rời xa em, em sợ…” Để tránh cho Kỷ Mộng Hiền lên cơn nghiện sẽ tự làm hại bản thân, hai tay cô ta bị trói chặt. Cô ta nắm tay áo Mâu Nghiên, mặt mày trắng bệch. Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

“Tôi không đi.” Mâu Nghiên ngồi bên giường, cau mày nhìn cô ta.

“Quỷ… quỷ đến rồi!” Kỷ Mộng Hiền thấy Thương Mẫn, cô ta biến sắc chỉ về phía cô rồi hét lớn: “Bảo chị ta đi đi, đừng đến gần tôi!”

Thương Mẫn nheo mắt lại, nếu nói Kỷ Mộng Hiền không bệnh thì diễn xuất của cô ta đúng là đỉnh quá. Còn nếu cô ta thật sự bệnh, vậy thì cái bệnh này của cô ta cũng kỳ thật, bệnh này sinh ra để nhắm vào cô sao?

Mâu Nghiên quay đầu, nhìn Thương Mẫn bằng ánh mắt lạnh tanh: “Ra ngoài.”

Thương Mẫn tức giận: “Dựa vào đâu mà em phải ra ngoài? Cô ta hút ma túy chứ không phải bệnh tâm thần, sao? Mỗi lần thấy em là phát bệnh? Là em khiến cô ta trở thành thế này à?”

“Cút ra ngoài!” Giọng Mâu Nghiên đột nhiên trở nên sắc bén.

Thương Mẫn mở lớn mắt, vốn dĩ lúc ở bệnh viện nút thắt trong lòng vẫn chưa được mở ra, về đến nhà thái độ của Mâu Nghiên còn thế này, cảm xúc cô kiềm nén đã lâu bỗng chốc sụp đổ.

“Anh nói lại lần nữa?” Thương Mẫn chất vấn anh, hai mắt đỏ hoe.

“Anh Nghiên, em sợ quá…” Kỷ Mộng Hiền vẫn níu chặt tay áo anh: “Anh cứu em với, cứu em…”

Mâu Nghiên không nói nữa, thái độ vẫn lạnh nhạt.

“Anh muốn em cút?” Thương Mẫn cười khẩy: “Vì cô ta?” Cô chỉ Kỷ Mộng Hiền nằm trên giường.

“Từ khi cô ta đến là anh hoàn toàn thay đổi, những lời trước đây anh nói với em đều là nói dối hết sao?” Thương Mẫn không kiềm được cơn giận: “Mâu Nghiên, tốt nhất là anh đừng hối hận, bây giờ anh muốn em cút, cút rồi thì sau này em sẽ không quay lại nữa.”

“Tùy em.” Mâu Nghiên vẫn lạnh lùng.

Thương Mẫn siết chặt nắm đấm, xung quanh có nhiều người nhìn cô, cô vô cùng lúng túng, xoay người bỏ đi.

Vốn dĩ cô còn đang nghĩ, có lẽ đợi Mâu Nghiên bình tĩnh lại thì cô với anh vẫn có thể nói chuyện đàng hoàng, giờ thấy thái độ này của anh, vậy thì giữa hai người chẳng còn gì để nói nữa.

Thương Mẫn dứt khoát vào phòng ngủ chính thu dọn đồ đạc, nhét bừa quần áo trong tủ vào vali, đồ dùng cá nhân của cô trong nhà vệ sinh cái gì có thể đem thì cô đem, không đem được thì cô gói lại vứt hết vào sọt rác.

“Cút thì cút.” Thương Mẫn tức giận: “Uổng công tôi tin tưởng anh như vậy, uổng công tôi cảm thấy anh chính là chỗ dựa nửa đời còn lại của tôi, đồ đàn ông khốn nạn!”

Cô hùng hổ dọn hai cái vali, cố ý đi xuống lầu thật lớn tiếng, dừng lại ở cửa mấy giây.

Cô quay đầu lại, Mâu Nghiên ở trong phòng của Kỷ Mộng Hiền không hề đi ra, Thương Mẫn như bị một gáo nước lạnh xối từ đầu đến chân, cô mếu miệng sắp bật khóc thành tiếng.

Rốt cuộc anh sao thế?