CHƯƠNG 442
“Tao đánh mày coi như là nhẹ rồi đó, kẻ phạm tội giết người như mày, mày đụng mẹ tao thành ra thế này, tao bắt mày phải đền mạng!” Người phụ nữ lớn tiếng quát mắng, những người bên cạnh cô ta cũng ủng hộ, nhao nhao chỉ trích Thương Mẫn.
“Tôi không có đụng bà ấy.” Thương Mẫn giải thích: “Là bà ấy tự ngã trước xe của tôi.”
“Tự ngã trước xe của mày? Vậy ý của mày là chúng tao đang vu oan cho mày? Mẹ tao đã bị đụng thành ra thế này, xương sườn đều đã gãy, mày còn muốn ngụy biện? Hơn nữa, nếu không phải mày đụng, tại sao mày phải đưa bà đến bệnh viện? Còn không phải vì mày chột dạ?”
Thương Mẫn quả thật cảm thấy buồn cười trước kiểu nói chuyện như vậy. Vì cô đưa mẹ cô ta đến bệnh viện, cho nên cô chính là người gây ra tai nạn?
“Làm sao chị biết mẹ chị đang ở đây?” Thương Mẫn khoanh tay trước ngực.
“Đương nhiên là cảnh sát báo cho tao biết. Mẹ tao chỉ ra ngoài mua thức ăn, lâu như vậy không thấy về, tao đã tìm rất lâu, ai ngờ lại bị mụ đàn bà ác độc như mày đụng phải!” Người phụ nữ làm bộ sắp khóc.
Thương Mẫn xoay người, hỏi cảnh sát bên cạnh: “Cảnh sát, khi anh thông báo cho người nhà, có nói cụ thể là nạn nhân bị thương ở bộ phận nào không?”
Cảnh sát lắc đầu, có chút khó hiểu.
“Vậy thì, bà chị này, làm sao chị biết mẹ chị bị đụng gãy xương sườn?” Thương Mẫn chất vấn cô ta.
“Mày…” Người phụ nữ nhất thời không nói nên lời: “Mày bớt ở đây nói lái sang chuyện khác với tao.”
“Hơn nữa, chị nói mẹ chị ra ngoài mua thức ăn, nhưng hiện trường xảy ra tai nạn là Vịnh Nam, con đường đó chỉ dẫn đến một nơi, đó chính là biệt thự Vịnh Nam. Vậy mẹ chị đến khu biệt thự mua thức ăn gì vậy?”
Thương Mẫn nhận định họ không phải là cư dân trong khu biệt thự, cũng không phải cô trông mặt mà bắt hình dong, mà là giá nhà bên đó quả thực quá cao, những người có thể mua nhà ở đó không giàu cũng sang, nếu mua nổi căn nhà như vậy, nhà ai không có mấy người giúp việc, nào phải cần mẹ già ngoài sáu mươi tự mình ra ngoài mua thức ăn.
“Cảnh sát, anh phải làm chủ cho chúng tôi, mấy người này ỷ có chút đồng tiền dơ bẩn liền coi thường chúng tôi. Mẹ tôi cả đời làm nông, thật thà chất phác, thương tích thế này dù sao cũng không giả tạo. Đâu có ai vì lừa gạt chút tiền mà làm bản thân thành ra thế này chứ?”
Đây cũng là điều mà Thương Mẫn không hiểu, thương tích trên người bà ta rốt cuộc đến từ đâu?
Bị thương nặng như vậy, tại sao không đến bệnh viện mà cố tình chờ xe của cô xuất hiện, rồi ngã trước xe của cô?
“Nếu là tôi đụng phải, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm, nhưng nếu không phải do tôi đụng phải, chị hung hăng hăm dọa như vậy, còn ra tay đánh người bị thương, tôi nhất định sẽ kiện chị tội phỉ báng.” Từ nhỏ Thương Mẫn đã được người đàn bà chanh chua Triệu Nhã Liên “rèn dũa” mà lớn lên, thực sự không sợ những người này có thể làm gì với cô.
“Mày cũng khá kiêu ngạo đấy!” Người phụ nữ hét lên, liền muốn xông lên xé xác Thương Mẫn: “Mày còn muốn kiện tao, hôm nay tao ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc là ai kiện ai!
Thương Mẫn lùi về sau một bước; Bạch Chấp đi vào trong, chắn trước người Thương Mẫn; cảnh sát thấy vậy cũng vội vàng kéo người phụ nữ lại, ngăn không để cô ta làm xằng làm bậy.
“Người lái xe là tôi.” Bạch Chấp lạnh lùng nói: “Người mà các người muốn nhằm vào cũng là tôi.”
Người phụ nữ liếc nhìn Bạch Chấp một cái, rồi vẫn hung dữ trợn mắt nhìn Thương Mẫn: “Tao mặc kệ ai là người lái xe, dù sao một người trong bọn mày cũng chạy không thoát.”
Thương Mẫn thở dài, không muốn tiếp tục dây dưa với những người này nữa.
Bạch Chấp ngăn không cho họ đến gần cô, cô lui ra khỏi phòng bệnh.
“Cảnh sát, chuyện này nên xử lý như thế nào?” Thương Mẫn ôn hòa nói với cảnh sát.