CHƯƠNG 441
“Anh không có thời gian để nghe em nhắc lại việc em có đụng xe vào ai đó không, cũng không muốn đệ đơn kiện về vấn đề này. Dùng tiền giải quyết là cách đơn giản nhất, nhân tiện mua cho em một bài học, sau này làm việc gì thì nhớ mang theo não, suy nghĩ xem tại sao bản thân luôn gặp phải những chuyện lung tung lộn xộn này.
“Bốp!” Tiếng bạt tai rõ to vang lên.
Thương Mẫn nhìn bàn tay tê dại của mình, bản thân thậm chí cũng không dám tin cô lại tát Mâu Nghiên.
Mâu Nghiên trầm lặng, cảm nhận được vẻ đau đớn trên mặt, ánh mắt u ám: “Trút hết chưa? Nếu rồi thì cút trở về.”
Nước mắt Thương Mẫn nhỏ giọt rơi xuống, cô nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, trong phút chốc cảm thấy anh lại xa lạ như vậy.
“Cho dù đụng phải người, cũng là trách nhiệm của tôi.” Bạch Chấp đứng lên: “Tôi sẽ gánh chịu một mình. Là bồi thường tiền hay ngồi tù đều do tôi gánh chịu, không cần làm phiền đến anh Mâu.”
“Thế sao?” Mâu Nghiên cười khẩy: “Vợ Mâu Nghiên tôi không làm phiền đến tôi, ngược lại phải làm phiền đến một người ngoài như anh?”
“Đủ rồi!” Thương Mẫn hét lên, cô lạnh lùng nhìn Mâu Nghiên, kìm nén cảm xúc: “Lẽ ra tôi không nên tìm anh đến, một người tam quan không hợp, cũng chẳng có gì để nói.”
“Nếu đã như vậy, tôi không hầu nữa.” Mâu Nghiên xoay người rời đi, không chần chừ một bước.
Thương Mẫn buộc mình không nhìn theo bóng dáng anh rời đi, hai tay siết chặt, móng tay gần như sắp cắm vào lòng bàn tay.
Mâu Nghiên bước ra khỏi bệnh viện, cả người đầy lệ khí. Khi đến trước xe của mình, tính cáu gắt của anh càng nghiêm trọng, hung hăng đá vào lốp xe.
Xe phát ra tiếng còi báo động chói tai, Mâu Nghiên chống nạnh, bình tĩnh lại vài giây rồi lấy điện thoại ra.
“Cậu hai.” Giọng của Trữ Trình từ bên kia vang lên.
“Đi điều tra người phụ nữ đó, xem rốt cuộc là ai xúi giục.” Mâu Nghiên vô cùng bực mình: “Tôi không quan tâm sống hay chết, chỉ cần dám động đến một sợi lông của Thương Mẫn, tôi bắt cả nhà người phụ nữ đó đều phải chôn theo.”
Giọng điệu cực kỳ quyết liệt, anh cầm điện thoại mà gần như sắp bóp nát nó.
“Vâng thưa cậu hai.” Kỳ thực trong lòng Trữ Trình cũng mờ mịt, nhưng nghe thấy giọng điệu này của Mâu Nghiên, nhất định là Thương Mẫn đã xảy ra chuyện, anh ta vội vàng đồng ý, không dám chọc giận Mâu Nghiên vào lúc này.
Thương Mẫn túc trực ở bệnh viện cả đêm; người đàn bà được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu và đưa vào phòng bệnh bình thường; cảnh sát đến lấy lời khai. Khi trời vừa sáng, Thương Mẫn đang gục trên bàn nghỉ một chút đã bị tiếng huyên náo đánh thức.
“Mẹ! Mẹ, mẹ thế nào rồi?” Một đám người xông vào làm ầm lên, trong đó có một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, còn chưa thấy mặt bệnh nhân đã bắt đầu khóc lên: “Người mẹ số khổ của tôi, là kẻ nào không có mắt đụng mẹ thành ra thế này à.”
Thương Mẫn bật dậy, phòng bệnh vốn rộng rãi bỗng trở nên chật chội vì sự xông vào của những người này.
“Chào chị.” Thương Mẫn nhìn người phụ nữ, thái độ thành khẩn: “Cho hỏi chị là…”
Người phụ nữ đó hai mắt đỏ hoe, nhìn thấy Thương Mẫn liền tát cô một bạt tai mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Cái tát này quả thực bất ngờ không kịp đề phòng, Thương Mẫn cảm nhận được sự nóng bừng và đau rát trên mặt, kinh ngạc không thôi: “Sao chị lại đánh người chứ?”