Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 438




CHƯƠNG 438

“Có lẽ, họ cũng có nỗi niềm khó nói của riêng mình…”

“Anh nói gì cơ?” Giọng Bạch Chấp quá thấp, Thương Mẫn nghe không rõ lắm.

“Không có gì.” Bạch Chấp lại trở lại vẻ mặt lãnh đạm.

“Đừng nói về tôi nữa, còn anh thì sao? Anh nói anh là trẻ mồ côi, tại sao chưa từng nghĩ đến việc đi tìm ba mẹ ruột của mình?” Thương Mẫn chuyển đề tài sang chuyện của Bạch Chấp.

Cô vẫn luôn rất tò mò về Bạch Chấp, nhưng dường như mỗi lần cô muốn hỏi điều gì đó, chủ đề này lại không có hồi kết.

“Họ đã chết.” Bạch Chấp đáp lời cô.

“Hả?” Thương Mẫn ngạc nhiên.

“Là bởi vì đã chết, nên mới được đưa đến trại trẻ mồ côi.” Bạch Chấp giải thích.

“Tôi xin lỗi.” Nghĩ đến có thể mình đã chạm đến chuyện đau lòng của anh ta, Thương Mẫn vội vàng xin lỗi.

“Tôi sẽ không buồn vì chuyện này đâu.” Bạch Chấp thản nhiên nói: “Đã có người nhận nuôi tôi khi tôi đau đớn và buồn bã nhất, và cho tôi tất cả những kỹ năng tôi có bây giờ, để tôi có thể sống sót là tôi đã cảm thấy thỏa mãn rồi.”

Thương Mẫn thắc mắc: “Anh đang nói đến ba mẹ nuôi của anh sao?”

Trước đây cô đã xem qua tư liệu của Bạch Chấp, trên đó ghi rõ anh ta đã được người ta nhận nuôi, chỉ là sau đó ba mẹ nuôi qua đời, để lại anh ta một mình.

“Cho là vậy.” Ánh mắt Bạch Chấp hơi đăm chiêu.

Tháng ngày đó là khoảng thời gian khó quên nhất trong cuộc đời anh ta.

Khi cơm không no bụng, áo không đủ mặc là người đàn ông đó đã kéo anh ta ra khỏi địa ngục và hỏi anh có muốn đi theo không.

Để tồn tại, khi đó anh ta không chút do dự mà lựa chọn đồng ý; người đó cho anh ta một thân phận mới, một cái tên mới và dạy anh ta những kỹ năng đỉnh cao.

Người đó nói với anh rằng anh tồn tại là vì một cô gái và tất cả bản lĩnh anh học đều vì để bảo vệ cô ấy…

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Thương Mẫn tò mò hỏi khi thấy Bạch Chấp đang thất thần.

Ánh mắt Bạch Chấp dao động: “Không có gì.”

“Nếu cô cảm thấy Kỷ Mộng Hiền cản trở cô, khiến cô không vui, tôi có thể giúp cô giải quyết cô ta.” Bạch Chấp nói.

“Giải quyết thế nào, anh lại giết chết cô ấy sao?” Thương Mẫn cảm thấy buồn cười: “Trong đầu anh mỗi ngày đều nghĩ cái gì ấy, một người đàn ông đẹp trai như vậy, sao lúc nào cũng đánh đánh giết giết vậy.”

“Chỉ có người chết mới hoàn toàn nghe lời.” Không khí quanh người Bạch Chấp trở nên lạnh lẽo.

“Thôi quên chuyện đó đi.” Thương Mẫn bất lực nói: “Chẳng lẽ anh không nhìn ra sao? Cô ấy khác với Mạc Hậu.”

“Sở dĩ Mâu Nghiên có thể bỏ qua cho việc tôi và Mạc Hậu đối chọi gay gắt là bởi vì Mạc Hậu cũng là kẻ thù của anh ấy. Giữa bọn họ không có tình cảm.”

“Nhưng Kỷ Mộng Hiền… anh trai cô ta đã từng cứu mạng Mâu Nghiên. Ngay từ khi cô ta xuất hiện, Mâu Nghiên đã mang trong mình cảm giác tội lỗi và tự trách. Hơn nữa… mặc dù tôi không thích cô ấy, nhưng cô ấy cũng không có làm chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng của anh ấy, tội lỗi không đến nỗi phải chết.”

“Cô không nên thông cảm cho cô ta.” Bạch Chấp trịnh trọng nói.

“Người mà Mâu Nghiên muốn đền ơn là anh trai của cô ta. Cho dù anh ấy muốn chuyển ân tình này đến cô ta, cũng không cần cô phải thông cảm cho cô ta.”