CHƯƠNG 436
Bạch Chấp quay đầu nhìn về phía căn phòng của Mâu Nghiên, như đang suy nghĩ điều gì.
“Chúng ta đi thôi.” Thương Mẫn cầm túi xách của mình lên, đi ra ngoài, “Anh ta không đi thì thôi.”
Bây giờ càng không thể tiếp tục ở lại trong căn nhà này được nữa, từ khi Kỷ Mộng Hiền đến thì chướng khí mù mịt, thái độ của Mâu Nghiên với cô như vậy, cô ở lại một phút cũng cảm thấy khó chịu.
Cánh cửa lầu dưới được đóng lại, Mâu Nghiên nghe thấy tiếng động thì mở cửa phòng ra.
Anh nhìn về phía cổng, ánh mắt vốn lạnh lùng lại trở nên ảm đạm.
“Anh Nghiên.” Hiển nhiên Kỷ Mộng Hiền cũng nghe được tiếng động, cô ta đứng ở cửa phòng mình, nhìn chằm chằm vào bóng người Mâu Nghiên, “Anh có ổn không?”
Mâu Nghiên dời tầm mắt, giơ cổ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, “Đến giờ bác sĩ sẽ điều trị cho cô, cô chuẩn bị đi.”
Nói xong, Mâu Nghiên định quay người đi vào, nhưng Kỷ Mộng Hiền lại chạy chậm về phía anh.
“Em đã nghe thấy hết những lời anh vừa nói với chị Thương Mẫn rồi.” trong mắt Kỷ Mộng Hiền tỏa sáng, “Thật ra, ngoài tính cách không được tốt, chị Thương Mẫn vẫn rất tốt, chị ấy có thể khoan nhượng cho em ở chỗ này, em đã rất cảm kích chị ấy, anh Nghiên anh đừng tức giận với chị ấy vì chuyện của em.”
Mâu Nghiên thờ ơ không nói gì.
“Em biết em đã gây thêm phiền phức cho anh chị, nhưng em thật sự không có chỗ để đi, em không phải một người hoạt bát nhân duyên tốt như chị Thương Mẫn, chị ấy có nhiều bạn tốt, anh Lê Chuẩn còn có anh Bạch ở chỗ này, dường như đều đối xử với chị ấy rất tốt…”
“Họ đối xử tốt với cô ấy vì cô ấy xứng đáng.” Mâu Nghiên ngắt lời cô ta.
“A?” Kỷ Mộng Hiền sững sờ.
“Với lại tôi đã quen với tính cách khác thường của cô ấy rồi.” Mâu Nghiên nhét tay vào túi, nhìn xuống Kỷ Mộng Hiền, “Vậy nên, cô đã ở chỗ này thì cứ nhịn tính xấu của cô ấy chút đi.”
“Anh Nghiên…” Kỷ Mộng Hiền tủi thân sắp khóc.
Mâu Nghiên đang nghĩ gì vậy chứ, một người đàn ông bình thường, nhìn thấy người phụ nữ của mình ở cùng người đàn ông khác, chẳng lẽ lại không ăn dấm sao?
“Anh trai cô là ân nhân của tôi, tôi chăm sóc cô là chuyện tôi nên làm, nhưng biểu hiện của cô sẽ liên quan đến giáo dưỡng, tôi tin đội trưởng Kỷ là người thuần khiết, em gái của anh ấy hẳn là sẽ không để anh ấy mất mặt.”
Nói xong anh đã bước vào cửa, Kỷ Mộng Hiền chưa kịp đáp lại đã bị cánh cửa ngăn cách ở bên ngoài.
Kỷ Mộng Hiền nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng, cô ta từ từ quay người, nắm chặt hai tay, ánh mắt điềm đạm đáng yêu trở nên âm u.
Rốt cuộc Thương Mẫn có ma lực gì? Mà Mâu Nghiên lại che chở cô ta vô điều kiện như thế? Không có chút dao động nào?
Xe của Thương Mẫn đậu ở ngoài cửa biệt thự nhà họ Thương.
Vốn nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ trở lại nữa, nhưng sau khi trải qua sinh tử, thỉnh thoảng vẫn nhớ đến cảm giác ở nơi đây.
Mặc dù Thương Tuyết và Triệu Nhã Liên vẫn luôn tranh giành cấu xé với cô, nhưng đây là nơi cô đã sống hơn hai mươi năm, cô không thể dễ dàng quên được.
Thương Mẫn không báo tin về, người nhà họ Thương không hề biết cô sẽ trở lại, bước vào sân đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong khi vẫn còn ở cửa.
“Mẹ nhìn xem bây giờ cái nhà này đã thành ra thế nào rồi? Những người đến chúc Tết mấy năm trước năm nay không thấy một bóng.” Thương Liên Thành thở dài ngao ngán.