CHƯƠNG 420
Mâu Nghiên hôn lên tóc cô, gần như muốn ôm cô, hòa làm một với chính mình.
Sao một người có thể yêu một người khác sâu đậm như vậy? Cô rõ ràng không làm gì cả, chỉ cần có mặt trên đời cũng đủ khiến anh vui vẻ.
Trong cuộc đời, những người quan trọng nhất lần lượt rời bỏ anh, mẹ, chị, dì, 22 năm mỗi ngày mỗi đêm anh đều sống trong ác mộng. Lần đầu tiên thoát khỏi thế giới phồn hoa bên ngoài, anh đến quân doanh. Cho dù vậy nhưng vẫn không thoát khỏi bóng đen của hận thù.
Anh cảm thấy làm như vậy vẫn chưa đủ nên cố hết sức báo thù. Phá hủy nhà họ Mạc từng chút từng chút một, nghĩ rằng chỉ cần lấy lại mọi thứ của nhà họ Thịnh thì cuộc sống của anh sẽ trọn vẹn.
Nhưng thế nào mới được gọi là trọn vẹn?
Anh không hiểu ý nghĩa của từ này cho đến khi gặp Thương Mẫn.
Anh đã gặp cô cách đây 6 năm, vì sự khác biệt của cô nên muốn tìm hiểu cô. Lúc đó anh rất tò mò, tại sao lại có một cô bé như vậy. Rõ ràng là luôn bị bắt nạt trong nhà nhưng lần này đến lần khác luôn đứng lên như không thể bị đánh bại.
Đầu tiên anh muốn biết hoạt động của cô, sau đó anh muốn nhìn thấy cô cười, rồi sau đó, anh muốn cô mỉm cười với mình. Đầu tiên, anh muốn chạm vào tay cô, sau đó lại muốn một cái ôm từ cô, rồi sau đó nữa anh muốn một nụ hôn từ cô.
Anh không sợ chết.
Nhưng khi nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại Thương Mẫn sau khi chết, anh cảm thấy rất đau lòng.
“Mâu Nghiên, anh sao vậy?” Thấy Mâu Nghiên mãi không trả lời mình, Thương Mẫn cũng khóc theo: “Anh nói gì đi chứ.”
“Anh thế này em rất sợ.” Giống như nói lời tạm biệt với cô vậy.
“Em xin lỗi, sau này em sẽ không như vậy nữa. Nếu anh không vui, em sẽ bảo Bạch Chấp về nhé? Em sẽ sắp xếp cho anh ấy ở một nơi khác.”
“Không.” Cuối cùng Mâu Nghiên nói: “Cứ để anh ta sống ở đây đi.”
Ít ra thì Bạch Chấp cũng thật lòng với Thương Mẫn, anh ta ở đây cô cũng sẽ an toàn hơn.
“Mâu Nghiên, em xin lỗi.” Thương Mẫn nức nở: “Em không cố ý chọc giận anh.”
“Sau bao nhiêu chuyện, em thật sự rất sợ, sợ rằng giữa chúng ta sẽ có một sự thay đổi khác.” Cô nắm chặt tay anh, cảm nhận được nhiệt độ của anh: “Em yêu anh, rất yêu anh, cho nên em muốn ở bên anh thật vui vẻ. “
Trong khoảng thời gian ở đây, cô muốn trở nên mạnh mẽ hơn, muốn trả thù, muốn tìm ra sự thật về cái chết của mẹ mình.
Nhưng sau khi trải qua sinh tử, cô nhận ra rằng hạnh phúc chỉ có thật nếu cô có thể cảm nhận được hạnh phúc. Cô thích cảm giác ở bên anh, thế nên những chuyện khác cô đều có thể tạm thời buông xuống. Dù sao thì họ còn nhiều thời gian, cô vẫn có thể tiếp tục hoàn thành điều cô muốn làm.
“Anh biết.” Mâu Nghiên tham lam mùi hương trên cơ thể cô.
Vì anh biết, nên mới buồn đến vậy Nếu tình cảm của Thương Mẫn không nhiều, nếu anh chết đi thì trên đời này sẽ chỉ bớt đi một người mà cô không yêu.
Nhưng mà cô gái ngốc nghếch này hiện tại đã dựa dẫm vào anh rất nhiều, còn nói nếu anh chết thì cô sẽ chết, làm sao anh có thể yên tâm rời đi?
“Em đã mất đi rất nhiều người.” Giọng nói của Thương Mẫn buồn bã: “Mẹ em và Du Thắng, người đã ở bên em lâu như vậy, bây giờ, ngay cả Tô Huệ Phi cũng cãi nhau với em.”
“Em chỉ còn anh.”
Nghe Thương Mẫn nói vậy, trong lòng Mâu Nghiên dâng lên một cảm giác khó tả, đặc biệt là hai chữ Du Thắng, trong đầu anh như kích hoạt một sợi dây thần kinh nào đó.