CHƯƠNG 419
“Nếu có hiểu lầm hoặc khó khăn giữa vợ và chồng thì cần nói chuyện với nhau phải không?” Bạch Chấp hỏi cô.
Anh ta nói như vậy, Thương Mẫn không biết tại sao lại cảm thấy xấu hổ.
Tất cả đều nói rằng không nên làm điều mình không muốn với người khác. Mâu Nghiên để Kỷ Mộng Hiền sống ở đây khiến cô rất khó chịu. Cô cũng làm như vậy với anh, anh hẳn cũng không dễ chịu gì.
Nghĩ đến đây, Thương Mẫn nhớ lại vẻ mặt bị thương của Mâu Nghiên khi ngồi trên sô pha vừa rồi, trái tim cô chợt nhói đau.
Chết tiệt, cô trở thành như thế này từ khi nào chứ?
“Muộn rồi, anh nghỉ ngơi trước đi.” Thương Mẫn đứng dậy đi ra khỏi cửa, vừa tới cửa, cô nhìn căn phòng cuối cùng rồi quay đầu trở lại.
“Dù thế nào thì anh cũng tới rồi thì cũng phải làm gì chút gì đó.” Thương Mẫn nói. “Tôi muốn xem xem rốt cuộc cô ta muốn gì.”
Khi trở về phòng, Mâu Nghiên đã ở trong phòng tắm. Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm Thương Mẫn càng cảm thấy khó xử hơn.
Có vẻ như hầu hết những gì xảy ra ngày hôm nay đều không phải lỗi của cô nên dù phải xin lỗi thì cô cũng không phải là người cúi đầu trước.
Cô cởi quần áo lên giường suy nghĩ hồi lâu.
Lát nữa, nếu anh chủ động nhận lỗi với cô, cô sẽ tha thứ cho anh.
Một lúc sau, âm thanh trong phòng tắm cuối cùng cũng dừng lại, Thương Mẫn vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ như đang ngủ.
Đèn trong phòng bị tắt đi, trong bóng tối, cô cảm thấy bên giường hơi lún xuống, sau đó, một đôi tay lạnh đã đặt ở trên eo cô.
Thương Mẫn nhướng mày vui vẻ, nhưng vẫn không phát ra tiếng động.
Mâu Nghiên tiến lại gần cô, lưng cô áp vào ngực anh, thậm chí cô có thể cảm nhận được nhịp tim trong lồng ngực anh, bàn tay đặt trên eo cô ngày càng siết lại. Mâu Nghiên ôm chặt lấy cô, như thể anh buông ra thì cô sẽ biến mất vậy.
“Vợ…” Giọng Mâu Nghiên trầm thấp, anh thì thầm vào tai cô, mất kiên nhẫn: “Em ngoan ngoãn một chút có được không…”
Đừng hấp tấp, đừng cứng đầu như vậy, trưởng thành hơn một chút.
Anh rất sợ, sợ rằng nếu một ngày anh không còn nữa, trên đời này sẽ không còn ai che chở và yêu thương cô như thế này.
Thương Mẫn khẽ nhích người.
“Anh thực sự yêu em rất nhiều.” Mâu Nghiên nói trong cổ họng.
Cô vốn chẳng biết anh thích cô đến nhường nào, vì nụ cười của cô, anh có thể từ bỏ tất cả.
Thế nhưng, sao số phận nghiệt ngã quá, anh còn chưa kịp đối xử với cô tốt hơn, thì thời gian hai người bên nhau cũng gần hết rồi.
“Mâu Nghiên.” Thương Mẫn cảm thấy Mâu Nghiên buồn bã, cô muốn quay người lại, nhưng Mâu Nghiên ngăn cô lại và không muốn cô đối mặt với anh.
“Anh sao vậy?” Nghe giọng anh, anh như muốn khóc.
Nhưng làm sao anh có thể khóc?
Làm sao một Mâu Nghiên mạnh mẽ và toàn năng như vậy lại có thể rơi nước mắt?