CHƯƠNG 408
“Cho cậu nửa tháng, nếu không tự mình giải quyết được, thì thu dọn đồ đạc cút đi cho tôi.”
“Vâng.” Lê Chuẩn không phục lắm, nhưng cũng không dám phản bác.
Anh làm vậy là muốn cắt đứt tình anh em giữa hai người sao?
Thương Mẫn nhìn cuộc đụng độ của hai người, không nhịn được mà bật cười, cô ưỡn ngực, thêm dầu vào lửa: “Tôi nghe nói, cô ấy muốn đi xem mắt, lần này đối tượng rất ưu tú, Tô Huệ Phi trước nay cũng không thích ai, không chừng lần này thấy thích hợp thì sẽ đồng ý.”
Lê Chuẩn mở to hai mắt, thật sự không biết phải làm sao.
“Vì vậy, anh phải cố lên nhé.” Thương Mẫn làm động tác cổ vũ anh ta.
Lê Chuẩn hít một hơi thật sâu, nhìn Thương Mẫn, mỉm cười.
“Đã như vậy, tôi sẽ chuẩn bị quà mừng năm mới khác cho chị.” Lê Chuẩn nói rồi quay người vào phòng.
Anh ta đã từng thích Thương Mẫn, không còn nghi ngờ gì nữa.
Cô gái ấy đã xuất hiện trong cuộc đời anh ta như ánh mặt trời rực rỡ, mang lại nguồn sáng cho cuộc đời anh.
Nhưng mối quan hệ của họ chính là hữu duyên vô phận, thích cô cũng là chuyện anh ta cảm thấy có lỗi nhất với Mâu Nghiên, cho nên anh ta vẫn luôn kìm nén tình cảm của mình.
Nhưng trong lúc kiềm chế thứ tình cảm ấy, anh lại dần dần bị một cô gái khác thu hút.
Một cô gái hào quang đầy mình giống như Thương Mẫn, lúc nào cũng cùng anh ta cãi tay đôi, chuyện gì cũng đối nghịch với anh ta, hai người giống như hai cực nam châm, không thể tương thích với nhau, hễ gặp nhau là xảy ra xung đột.
Nhưng sau những lần xung đột đó, anh ta cảm thấy được lấp đầy những nỗi mất mát.
Lê Chuần không ngừng suy nghĩ về điều đó, cho đến một lần kia, nếu Thương Mẫn không bảo anh ta đi cứu Tô Huệ Phi, anh ta có đi không?
Cho dù anh ta biết mình có thể sẽ chết.
Cho đến một ngày kia, khi thấy cô ấy chuẩn bị hôn người khác, anh ta đã có câu trả lời cho mình…
Anh ta sẽ đi.
Vì anh ta cũng muốn trở thành người hùng của cô gái đó, để cô ấy giống như Thương Mẫn vậy, trở thành cô công chúa nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay.
Đêm giao thừa trôi qua êm đềm, nhưng không hiểu sao Thương Mẫn vẫn thấy hơi thổn thức.
Vào thời điểm này năm ngoái, người ở bên cạnh cô vẫn là Du Thắng, điều ước năm mới của cô lúc đó là trở thành vợ của Du Thắng và mau chóng rời khỏi nhà họ Thương…
Chỉ là hôm nay, cảnh còn người mất…
Mỗi nhà đều có việc riêng, sau bữa cơm giao thừa, Đoàn Quốc đưa vợ con về trước, gia đình Tần Kha cũng đang giục anh ta về nhà đoàn tụ, anh ta liền vội vàng nói lời từ biệt với Mâu Nghiên rồi rời đi.
Đột nhiên, một nơi náo nhiệt trở nên vắng vẻ, Kỷ Mộng Hiền ngồi trên ghế sô pha, nắm chặt tay, có vẻ lúng túng, nhìn chằm chằm vào TV, không có ý định rời đi…
“Mộng Hiền.” Thương Mẫn đi vào nhà: “Đã muộn rồi, tôi đỡ cô về nghỉ ngơi nhé.”
Nghe được giọng nói của cô, Kỷ Mộng Hiền ngẩng đầu lên, trong mắt lấp lánh những giọt nước mắt…
“Anh Đoàn, anh Tần Kha đều về rồi sao?”
“Ừ.” Thương Mẫn gật đầu.
“Thật hâm mộ với hai người họ, vẫn còn nhà để về…” Kỷ Mộng Hiền có chút buồn: “Anh trai không có ở đây, nhà cửa cũng chẳng còn.”