CHƯƠNG 403
“Sao có thể chứ.” Thương Mẫn cũng cười: “Anh trai em cứu mạng Mâu Nghiên, chăm sóc em là việc tụi chị nên làm.”
Cô nói xong thì nhìn đồng hồ trên tay: “Sắp tới bữa cơm giao thừa rồi, chị bảo người ta mang lên phòng cho em nhé?”
“Em có thể ở cùng mọi người không?” Kỷ Mộng Hiền chớp đôi mắt vô tội, vẻ mặt đầy mong đợi: “Thực ra sức khỏe em không sao, mấy vết thương cỏn con này không đáng là gì.”
“Đã lâu lắm rồi em không ở cùng nhiều bạn như vậy.”
Thương Mẫn vốn lo lắng cơ thể cô ta sẽ không trụ nổi, nhưng nghe cô ta nói vậy thì cô cũng không từ chối.
Năm mới Mâu Nghiên sẽ không về nhà, Lê Chuẩn không có chỗ nào để đi, mà năm nay có cả Kỷ Mộng Hiền, Tần Kha và Đoàn Quốc cũng ở lại Nova, xem như mọi người cùng đón năm mới.
Kỷ Mộng Hiền sửa soạn xong, Thương Mẫn dìu cô ta lên lầu, mọi người đều đã ngồi vào chỗ, chỉ đợi hai người họ. Thương Mẫn thấy cô ta vẫn còn yếu nên tiện tay lấy một cái gối ôm trên sofa kê lưng cho cô ta.
Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Kỷ Mộng Hiền tự đi tới chỗ bên cạnh Mâu Nghiên, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Thương Mẫn nhìn chòng chọc vào chỗ trống bên cạnh Lục Tâm Hoài, gối ôm trong tay dường như nặng hơn.
Cô cười gượng rồi đi tới, nhét gối ôm vào phía sau Kỷ Mộng Hiền, sau đó đi qua ngồi bên cạnh Lục Tâm Hoài.
“Anh Nghiên.” Kỷ Mộng Hiền cười, đôi mắt cong thành hình vầng trăng: “Lâu lắm rồi không gặp anh, anh còn đẹp trai hơn cả trước đây đấy.”
Không biết có phải cô suy nghĩ nhiều rồi không, nhưng Thương Mẫn luôn cảm thấy Kỷ Mộng Hiền dường như đối xử rất đặc biệt với Mâu Nghiên.
Cô ta một tiếng anh Nghiên, hai tiếng anh Ngiên, điều này khiến cô cảm thấy không thoải mái.
“Ăn đi.” Mâu Nghiên cũng cảm giác được gì đó, không nói gì thêm với Kỷ Mộng Hiền, mà chỉ nhẹ nhàng đáp một câu.
“Mộng Hiền, bây giờ chắc em 20 tuổi rồi nhỉ. Anh nhớ lần trước gặp nhau, em mới chỉ là cô bé 15 tuổi, lúc đó anh còn đùa rằng muốn anh trai em gả em cho anh.” Tần Kha bắt đầu nóng vội.
“Gặp cô nào mà anh chẳng nói vậy?” Lê Chuẩn liếc mắt: “Con gái của trại trưởng họ Vương mới sáu tuổi, anh cũng nói muốn kết hôn với người ta, mấy năm trước người ta vẫn còn viết thư tình cho anh đấy.”
Tất cả mọi người đều bật cười, cuộc trò chuyện cũng trở nên sôi nổi, anh một câu tôi một câu.
Kỷ Mộng Hiền từng gặp bọn họ trước đây, cô ta còn từng sống trong doanh trại suốt một kỳ nghỉ hè.
Trong hai tháng đó, cô ta và họ bên nhau sớm chiều, trong khoảng thời gian đó cùng có nhiều chuyện thú vị xảy ra.
Họ hồi tưởng lại những năm tháng trong doanh trại, anh trai Kỷ Mộng Hiền hay kể chuyện cho cô ta nghe, nên cô ta có thể đáp lời, chỉ có Thương Mẫn nãy giờ vẫn không lên tiếng.
Đoạn thời gian kia, cô không tham gia, cũng không hiểu họ nói chuyện gì, nên chỉ có thể làm khán giả.
Mâu Nghiên vừa nói chuyện vừa cười đùa cùng Kỷ Mộng Hiền, tự nhiên như vậy, nhìn thật giống anh trai cưng chiều em gái.
Anh cũng không cảm thấy chỗ ngồi có gì mất tự nhiên, mình và vợ ngồi cách nhau bởi một người lạ, nhưng anh chẳng thèm để ý.
“Chị dâu.” Lê Chuẩn gọi cô một tiếng, cắt ngang tiếng cười đùa của mọi người, anh ta gắp cho cô một cái đùi gà to, cười nói: “Chị thích nhất là món gà hấp do đầu bếp Tạ làm, chị nếm thử xem, tôi biết chị rất thích món này, nên đã đặc biệt dặn ông ấy chuẩn bị cho bữa cơm giao thừa.”