CHƯƠNG 402
Thương Mẫn mở cửa phòng, Lục Tâm Hoài bế An An ngồi bên giường, thấy cô đến thì bế An An đã ngủ đứng dậy.
“Vậy Thương Mẫn, em ở bên cô ấy một lát nhé, chị trông An An ngủ một lúc.
Thương Mẫn gật đầu rồi đi tới bên giường, cô gái ngồi chiếc giường trắng khiến khuôn mặt tái nhợt của cô ta càng nổi bật hơn, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
“Chị là bạn gái của anh Nghiên nhỉ.” Kỷ Mộng Hiền cười.
Thương Mẫn hơi sửng sốt, cô ngồi xuống bên giường: “Sao em biết?”
“Vừa rồi chị Tâm Hoài đã kể với em chuyện của hai người.” Kỷ Mộng Hiền hơi hồn nhiên, cô ta tỉnh lại, ánh mắt rụt rè mang theo vẻ ngây thơ mà độ tuổi của cô ta nên có.
Trước đó Thương Mẫn còn lo lắng, sợ cô ta tỉnh lại cảm xúc sẽ không tốt, nhưng giờ xem ra cô lo nhiều rồi.
Kỷ Mộng Hiền rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức cô thấy hơi bất an.
“Mộng Hiền.” Thương Mẫn cầm một quả táo trên đầu giường, cô không biết phải làm gì nên gọt vỏ.
“Em có thể nói với chị mấy năm qua em đi đâu không?” Thương Mẫn cẩn thận từng tí hỏi, cô vẫn sợ sẽ kích thích cô ta.
Kỷ Mộng Hiền nhìn chằm chằm vào mặt cô, cười một tiếng: “Là nhóm anh Nghiên bảo chị đến hỏi nhỉ.”
Vẻ mặt cô ta hơi cô đơn, cô ta cúi đầu, lo lắng đan hai tay lại với nhau.
“Nếu em biết họ đang tìm em sớm hơn thì tốt rồi…” Cô ta nói vậy rồi thở dài.
“Năm đó anh mất em mới mười sáu tuổi, anh ấy vừa đi thì em cũng mất đi nguồn thu nhập, tiền quỹ bồi thường đều vào tay thím hai em, trước giờ bà ta không thích em nên chiếm luôn số tiền bồi thường đó, cũng không cho em tiền đóng học phí. Em không còn cách nào khác, lên cấp ba thì bỏ học. Vốn muốn đến thành phố Nam tìm một công việc sống tạm qua ngày, nhưng không ngờ vừa đến thành phố đã bị người ta lừa.”
Cô ta nhìn ra bên ngoài cửa sổ, từ tốn kể, bình thản như thể đang kể câu chuyện của người khác: “Đám người đó chuyên kiếm sống bằng cách lừa nữ giới làm ăn bằng da thịt, em không chịu thì bọn họ đánh em, sỉ nhục em. Em bị đánh nên sợ, không dám phản kháng, hơn nữa em thật sự cần một công việc để có thể sống tiếp trên thế giới này, vì vậy em nghe theo.”
Thương Mẫn nghe những lời cô ta nói, mặt cô đầy vẻ đau lòng.
Lúc đó cô ta vẫn chỉ là một cô bé mười sáu tuổi, làm sao cô ta có thể sống sót được trong hoàn cảnh u ám như vậy cho đến tận bây giờ?
“Sau đó nữa, em làm cũng lâu rồi, vả lại tuổi cũng lớn hơn đôi chút nên dám phản kháng, nhất quyết cá chết lưới rách. Bọn họ sợ em chạy, cũng sợ em không chịu kiếm tiền nữa nên cho tụi em dùng thuốc để tụi em nghiện.”
“Chỉ bọn họ mới biết làm thế nào để mua được thuốc, tụi em nghiện nên không thể thiếu bọn họ được.
Chính vì thế nên bốn năm nay, em đã sống trong địa ngục tăm tối đó…”
Thương Mẫn không biết nên tiếp tục đề tài này thế nào, nó quá nặng nề.
Lúc cô đang vui vẻ tận hưởng những rung động của tuổi dậy thì, có người chỉ mới mười sáu tuổi nhưng trên người đã chằng chịt vết sẹo.
“Em không dám nghĩ sẽ có ngày em thoát ra được, em cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh Nghiên.” Kỷ Mộng Hiền nói, cuối cùng ánh mắt cô ta có chút tia sáng.
“Em yên tâm.” Thương Mẫn đưa táo đã gọt vỏ trong tay cho cô ta: “Sau này tụi chị sẽ chăm sóc cho em, sẽ không để em phải sống cực khổ nữa.”
Kỷ Mộng Hiền nhận lấy táo cô đưa, ngoan ngoãn cắn một miếng: “Cảm ơn chị.”
“Chỉ cần chị không cảm thấy em là một đứa phiền toái thì tốt rồi.”