CHƯƠNG 400
Bác sĩ bôi thuốc cho cô ấy xong thì mở cửa, bốn người đàn ông đợi ở bên ngoài bước vào.
Thương Mẫn để ý đến vẻ mặt của Mâu Nghiên, cô không biết nên diễn tả nét mặt đó thế nào, áy náy, thương xót và cả tự trách.
Mâu Nghiên máu lạnh như vậy mà lại lộ ra vẻ mặt này với một người phụ nữ khác ngoài cô sao?
“Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tình hình không tốt lắm.” Bác sĩ tháo khẩu trang, nói với Đoàn Quốc: “Có lẽ đã một thời gian dài cô ấy thiếu dinh dưỡng, hơn nữa còn có dấu hiệu dùng ma túy.”
Thương Mẫn sửng sốt, thế nên những nốt đỏ mà cô thấy trên cánh tay cô ấy không phải nốt mẩn mà là…
lỗ kim?
“Cho dù chữa lành vết thương ngoài, e là trong thời gian ngắn cũng khó mà hồi phục lại cuộc sống bình thường được.” Bác sĩ nói đơn giản.
Mọi người đều im lặng, Đoàn Quốc nói cảm ơn bác sĩ, bác sĩ chào tạm biệt, trong phòng bỗng chốc trở nên rộng rãi.
“Mọi người cũng ra ngoài trước đi, tôi ở đây là được rồi.” Lục Tâm Hoài nhắc nhở: “Tránh để lúc cô ấy tỉnh lại thấy mọi người sẽ sợ.”
Mâu Nghiên ra ngoài trước, Thương Mẫn nhìn cô gái rồi theo sau họ.
Họ đi thẳng lên tầng cao nhất, ngồi xuống sofa ở các góc, Thương Mẫn cũng tìm một chỗ thoải mái để ngồi. Cô khoanh tay trước ngực, quét mắt nhìn mấy người đàn ông đang im lặng, hỏi.
“Có phải nên có người giải thích với tôi không?”
Cô gái đó là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Có quan hệ gì với họ?
Mâu Nghiên siết chặt bật lửa trong tay, không nói tiếng nào. Đoàn Quốc thấy hai người kia cũng không dám lên tiếng, anh ta hắng giọng.
“Cô ấy là em gái một người bạn đã khuất của chúng tôi.” Đoàn Quốc nhìn Mâu Nghiên bằng ánh mắt thăm dò, thấy anh không có thái độ ngăn cản thì mới nói tiếp.
“Lúc chúng tôi ở quân đội có một đội trưởng đã dẫn dắt chúng tôi, trong đội dã chiến anh ấy cũng rất quan tâm đến chúng tôi. Nhưng bốn năm trước, anh ấy xảy ra một việc ngoài ý muốn…”
“Lúc chúng tôi chấp hành nhiệm vụ đã đụng phải một nhóm vượt biên, đội trưởng… đã hi sinh trong nhiệm vụ lần đó.”
Thương Mẫn sững sờ.
Cô hiểu thế nào gọi là tình đồng chí, sở dĩ bốn người đàn ông trước mặt có thể ngồi chung ở đây cũng là vì tình đồng chí, và trong suy nghĩ của họ, có lẽ người đội trưởng đã hi sinh kia là sự tồn tại còn cao cả hơn Mâu Nghiên.
“Anh ấy vì cứu anh.” Mâu Nghiên đã im lặng rất lâu bỗng lên tiếng.
“Anh phạm phải một sai lầm mang tính nguyên tắc, người vốn nên chết là anh, nhưng anh ấy chết thay anh.”
Đó hoàn toàn không phải nhóm vượt biên gì mà là mục tiêu nhiệm vụ của họ. Họ nhận được lệnh nói rằng sẽ có một lô hàng cấm từ nước láng giềng nhập cảnh vào địa phận quản lý của họ, đội trưởng dẫn họ thăm dò đường đi, trên đường vừa khéo đụng phải nhóm người đó.
Bọn họ ai nấy cũng quần áo rách rưới, đi bộ vượt qua đường biên giới, định vào nước R từ rừng nguyên thủy.
Theo quy định thì họ nên đưa nhóm người đó về nơi đóng quân, nhưng trong đó có một sản phụ sắp sinh.
Nhìn cô ta, Mâu Nghiên nhớ đến người mẹ mất vì khó sinh của anh, thế nên anh nhất thời mềm lòng không trói tay cô ta.
Tối hôm đó mưa rất lớn, hệt như cái đêm mẹ anh sắp mất. Con đường trong rừng cây không dễ đi, ngay cả tầm nhìn cũng mờ mịt, người phụ nữ mang thai bị ngã, anh đỡ cô ta.