CHƯƠNG 389
Bạch Chấp bày ra dáng vẻ người lạ không nên đến gần, trong mắt chỉ có một mình Thương Mẫn, cô đương nhiên không dám chọc đến. Mà Lê Chuẩn…
Tô Huệ Phi đứng lên, cất bước đi về hướng Lê Chuẩn…
Trong mắt Thương Mẫn hiện lên vẻ vui mừng, cô biết ngay là Tô Huệ Phi nhất định phải thích Lê Chuẩn, chỉ là thiếu một cơ hội thôi. Nếu đề nghị này của cô có thể thúc đẩy họ làm nên chuyện tốt, cũng không uổng công cô đã chịu oán trách.
Cơ thể Tô Huệ Phi càng ngày càng đến gần, Lê Chuẩn ngồi trên ghế, ngoài mặt bình tĩnh nhưng tim lại đập bịch bịch liên hồi. Anh ta cực kỳ kiềm chế bản thân, bắt đầu nghĩ lại khi nãy mình có ăn thứ gì có mùi không.
Tô Huệ Phi dừng lại bên cạnh anh ta.
Nhưng mà, ngay lúc Lê Chuẩn đang thấp thỏm chờ đợi động tác tiếp theo của Tô Huệ Phi, bước chân của cô đột nhiên thay đổi, hướng tới một phục vụ đang đứng phía sau anh ta.
“Anh trai, giúp một việc.” Tô Huệ Phi chớp chớp đôi mắt to sáng ngời: “Người tôi thích nhất ở đây, có thể chính là anh đó.”
Thương Mẫn trợn tròn mắt.
Tất cả mọi người ở đây đều há hốc mồm.
Trong chốc lát, phục vụ cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Anh ta đứng ngớ ra ở đó, anh ta vốn là thực tập sinh mới vào, da mặt rất mỏng, lập tức đỏ mặt đến tận cổ.
Tô Huệ Phi khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Lê Chuẩn, anh ta ngồi ở chỗ ngồi, tất cả mọi người đều đang nhìn cô ngoại trừ anh ta.
Làm sao cô có thể chọn anh ta…
Anh ta cũng như Bạch Chấp, trong tim trong mắt đều chỉ có mình Thương Mẫn. Cô chọn anh ta, không phải là tự mình rước lấy nhục sao?
Thương Mẫn chăm chú nhìn Lê Chuẩn, anh ta đang cúi đầu, không thấy được biểu cảm gì, nhưng Thương Mẫn có thể đảm bảo rằng cô chưa từng thấy anh ta có ánh mắt như vậy, thậm chí còn mang theo hơi thở nguy hiểm.
Tô Huệ Phi kiễng chân, tay nắm lấy cổ áo của người phục vụ, nước mắt lưng tròng, nhắm hai mắt lại, sáp đến gần.
Nhưng vào lúc này, Lê Chuẩn đột nhiên đứng dậy, anh ta đẩy người đàn ông phía sau mình sang một bên, tự mình đứng vào vị trí của anh ta.
Anh ta đưa tay ôm lấy eo Tô Huệ Phi, cúi đầu, nhắm ngay lên môi cô hôn xuống.
Động tác này liền một mạch, khiến tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm.
Thương Mẫn gần như nhảy dựng lên đầy phấn khích.
Điều này quá tuyệt, đây mới là tính quyết đoán mà một người đàn ông nên có.
Nhưng mà vào giây tiếp theo, Tô Huệ Phi đột nhiên mở mắt ra, cô nhìn Lê Chuẩn trước mặt mình và cực kỳ sốc.
Anh ta đang làm gì vậy?
“Tớ đã nói mà. Huệ Phi, nhất định là cậu cũng thích Lê Chuẩn đúng chứ.” Thương Mẫn cười nói.
Tất cả mọi người đều cười rộ lên, đặc biệt là Tần Kha, khoanh tay trước ngực, bày ra bộ mặt xem kịch vui.
“Huệ Phi…” Lê Chuẩn mở lời.
Tô Huệ Phi xấu hổ, cô đỏ mặt, lui về sau một bước. Trong tình thế cấp bách, lại giơ tay và tát Lê Chuẩn một cái thật mạnh.
Âm thanh rõ ràng, nụ cười của Thương Mẫn đột ngột dừng lại.