CHƯƠNG 376
“Có thể không sợ sao?” Thương Mẫn vỗ ngực: “Anh nhìn dáng vẻ và điệu bộ của bọn họ, họ tin chắc em là kẻ thứ ba xấu xa, chưa kể đã cướp đi vị hôn phu của Mạc Hậu, còn hại chết cô ta. Em chỉ là một thanh niên bình thường, sao có thể không hoảng hốt khi bị gán tội danh như vậy vào người?”
Suy cho cùng, nếu đúng là như vậy, sau này cô sẽ mang tiếng xấu người người đều ghét ở thành phố Nam này.
“Cậu hai, cô Thương.” Trữ Trình lái xe, hơi nghiêng đầu nói với họ: “Lê Chuẩn bên đó đã chuẩn bị xong, chúng ta có đi thẳng đến đó luôn không?
Lê Chuẩn đã chuẩn bị một bữa tiệc tiếp đãi ở Nova, Trữ Trình đã cho xe đến đón Tô Huệ Phi và Mạnh Kha đến đó trước.
Mâu Nghiên quay đầu nhìn Thương Mẫn trưng cầu ý kiến của cô, nhưng Thương Mẫn chưa kịp nói thì chiếc xe thắng gấp và họ đồng loạt nhào về phía trước.
Mâu Nghiên nhanh chóng đưa tay chặn đầu Thương Mẫn, trán đập vào lòng bàn tay anh, tuy rằng không đau nhưng vì vụ tai nạn xe trước đó của Mạc Hậu, vẫn khiến cô hoảng sợ trong lòng.
“Tôi xin lỗi, cậu hai!” Trữ Trình vội vàng xin lỗi. Mâu Nghiên ngẩng đầu nhìn, trong tầm mắt của anh, một chiếc Lincoln phiên bản kéo dài đang đậu trước xe của họ, cưỡng ép chặn đường họ.
Thương Mẫn biết chiếc xe này. Quả nhiên, vào giây tiếp theo, cửa xe Lincoln mở ra, một ông già đầu tóc hoa râm đi về phía họ.
Là Châu Phúc…
Trái tim Thương Mẫn hoảng loạn.
Châu Phúc đưa tay gõ cửa kính xe của họ, Trữ Trình hạ kính xuống, người bên ngoài chào hỏi Mâu Nghiên với nụ cười ấm áp trên mặt.
“Cậu hai, ông chủ biết hôm nay cậu về nước, đặc biệt kêu tôi tới đón cậu về nhà.” Bề ngoài Châu Phúc tỏ vẻ cung kính, nhưng vẻ sáng ngời trong đôi mắt đó giống hệt như của Mâu Chí Tình, khiến người ta cảm thấy sởn gai ốc.
Không khí quanh thân Mâu Nghiên thay đổi, hơi thở lạnh lẽo không dễ gì lặng xuống đột nhiên nổi lên, khiến Thương Mẫn cũng cảm thấy có hơi không thoải mái.
Mấy người căng thẳng ở đây, Thương Mẫn suy nghĩ một lát, mỉm cười, lay lay tay áo của Mâu Nghiên: “Hôm nay là đêm giao thừa, lẽ ra phải ăn cơm cùng gia đình, chúng ta về nhà thăm bác trai một chuyến cũng là lẽ đương nhiên.”
Hừ! Cô không muốn nhìn thấy ông già đáng sợ đó một chút nào, nếu có thể cả đời này cũng không muốn gặp lại, nhưng cô cũng biết những việc mà Mâu Nghiên đã làm với nhà họ Mạc, cuối cùng vẫn phải giải thích rõ với Mâu Chí Tình, bất kể thế nào đó cũng là ba của anh.
Mâu Nghiên nhìn chằm chằm Thương Mẫn, và luôn không nói gì.
Châu Phúc ở bên ngoài xe vẫn luôn duy trì tư thế như vậy, dáng vẻ như nhất định phải đưa anh trở về: “Cậu chủ, cậu cũng biết tính tình của ông chủ, xin cậu đừng làm khó tôi.”
Mặc dù giọng điệu nhẹ nhàng hơn, nhưng không khiêm tốn cũng không hống hách, đâu giống là anh làm khó ông ta, rõ ràng là ông ta đang làm khó người khác.
Thương Mẫn lại kéo tay áo của Mâu Nghiên, Mâu Nghiên im lặng một lúc, sau đó nói với Trữ Trình: “Về nhà họ Mâu.”
Trữ Trình chuẩn bị khởi động xe, nhưng Châu Phúc đứng ở bên ngoài vẫn chưa rời đi, ông ta liếc mắt nhìn Thương Mẫn, thản nhiên nói: “Ông chủ nói, bảo cậu về một mình.”
Đây rõ ràng là vẫn còn coi cô là người ngoài! Thương Mẫn thở ra, kìm nén tính khí của mình.
Cũng đúng, ông già đó vì không để cô vào cửa đến cả chuyện giết người cũng làm ra được, sao có thể dễ dàng đón nhận cô như vậy được?