Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 375




CHƯƠNG 375

“Có tin đồn cô Mạc đã qua đời và anh đang tìm kiếm tình yêu mới vào thời điểm này. Vậy có phải cái chết của cô Mạc có liên quan đến cô Thương không?”

Tiếng phóng viên rối rít truyền đến lập tức vây quanh họ con kiến không lọt.

Thương Mẫn nghe thấy những lời chất vấn này, không biết tại sao vẫn cảm thấy chột dạ, chỉ né tránh một cách mù quáng và không dám nhìn thẳng vào ống kính.

“Các người nói bậy gì vậy!” Tô Huệ Phi là người đầu tiên không thể đứng nhìn. Cô đứng chắn trước mặt Thương Mẫn, không muốn để cho những người này chụp Thương Mẫn: “Rất lâu khi trước Thương Mẫn và cậu hai Mâu đã ở bên nhau, và cái chết của cô Mạc là do cô ta tự chuốc lấy, hoàn toàn không liên quan đến Thương Mẫn. Đám truyền thông vô lương tâm các người ăn no không có chuyện gì làm hay sao? Nghe được từ đâu chuyện vô căn cứ cũng dám tới tùy tiện chất vấn người ta?”

“Cô này, vậy là cô thừa nhận cô Thương từ sớm đã chen vào tình cảm giữa cô Mạc và cậu hai Mâu ngay từ khi họ có hôn ước? Cô Thương là một nhà thiết kế mới vào nghề, có thể đột phá và tiến vào cuộc thi tài năng ở Milan lần này, cũng là do cậu hai Mâu giúp đỡ có phải không?”

Các phóng viên hỏi rất hùng hồn, ánh đèn flash chói mắt chụp tới, Thương Mẫn hoàn toàn không thể mở mắt ra được.

Cô đã sớm ý thức được những gì mình phải đối mặt khi về tới đây, chỉ là không nghĩ tới khi mọi nghi ngờ, chất vấn và chế giễu ập đến, cô vẫn có chút đứng không vững.

“Là tôi theo đuổi cô ấy trước.” Giọng nói của Mâu Nghiên thản nhiên vang lên.

Nghe thấy những lời kề sát bên tai mình, Thương Mẫn hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn bên gò má Mâu Nghiên.

“Hiện tại cô ấy là vợ hợp pháp của tôi, cho nên các vị ở đây, nếu Mâu Nghiên tôi còn nghe thấy ai dám phỉ báng vợ mình, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật, và tôi e rằng các người cũng sẽ không được chào đón ở thành phố Nam này nữa.”

Trong lời này ẩn chứa một lời đe dọa thỏa đáng, các phóng viên vốn chen lấn lên trước giành nói lập tức ngậm miệng.

“Cậu hai Mâu, anh có nên giải thích với mọi người một chút không?” Vẫn còn một phóng viên trong số đó cẩn thận đặt câu hỏi.

“Tại sao tôi phải giải thích với các người?” Mâu Nghiên nheo mắt: “Có liên quan gì đến các người sao?

Phóng viên nghẹn họng không nói nên lời trước lời này của Mâu Nghiên, Thương Mẫn thì đưa tay lên sờ mũi, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ trước thái độ bênh vực của anh.

Vẫn còn người trong số họ muốn mở miệng, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Mâu Nghiên vừa lướt qua, họ lập tức đều im lặng không một tiếng quạ.

Thân phận và địa vị của Mâu Nghiên ở thành phố Nam ở vị trí cách xa, không phải những người như họ có thể lay động và đắc tội. Trước đó còn tưởng rằng moi ra được một số chuyện lượm lặt là có thể gây xôn xao. Bây giờ xem ra vị Diêm Vương mặt lạnh này rất bảo vệ nhà thiết kế nhỏ bé này, e rằng không dễ biên soạn như vậy.

Mâu Nghiên liếc nhìn Trữ Trình, Trữ Trình hiểu ý, và đám người áo đen mở đường cho họ, cưỡng ép mở vòng vây của đội phóng viên ngổn ngang.

Thương Mẫn nắm chặt tay Mâu Nghiên, cùng anh ra khỏi sân bay trong vô số cặp mắt nhìn chằm chằm.

Sau khi lên xe hồi lâu mà tâm trạng của Thương Mẫn vẫn không thể bình tĩnh lại, cô quay đầu nhìn lại đám truyền thông bị chặn phía sau, thở ra một hơi thật dài.

“Can đảm trước đó đi đâu cả rồi? Chỉ là một tình cảnh như vậy đã khiến em sợ thành ra thế này rồi sao?”

Khóe miệng Mâu Nghiên hiện lên một nụ cười đùa giỡn.

Quả đúng như vậy, ngoài mặt cô giả bộ cứng rắn thế nào đi nữa, bản chất thật vẫn là một người yếu đuối.